Lúc này tập đoàn Chiến thị loạn thành một nùi, Trương Phong bước dài vội vã chạy tới hướng phòng làm việc Tổng Giám đốc.
“Không xong rồi ngài Chiến! Kho bạc tập đoàn Chiến thị đêm qua bị lửa cháy. Ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt bị đốt thành tro bụi rồi!”
So sánh với Trương Phong khẩn trương bất an. Người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trước bàn tỏ ra rất bình tĩnh, đôi đồng tử dị thường cũng không có chút gợn sóng biến sắc nào. Cũng chỉ là ba trăm năm mươi tỷ thôi mà.
Mọi người sao cũng không nghĩ ra, kho bạc tập đoàn Chiến thị có thể so với quốc khố cao cấp nhất toàn cầu rồi! Đừng nói muỗi bay không lọt, ngay cả không khí cũng không lưu thông.
Chất liệu sử dụng lại là đặc thù, xác thực mà nói thì lửa đốt không cháy, sắt đập không ra, ngay cả lựu đạn nổ cũng không hề hấn gì.
Đang êm đẹp, tại sao lại có thể có ba trăm năm mươi tỉ bị đốt thành tro bụi quỷ dị như thế cho được? “Tra.”
Trương Phong trông như thể bị làm khó: “Ngài Chiến, chúng tôi đã điều tra camera giám sát, người lui đến vân vân… Nhưng cũng không có tra được bất kỳ tung tích nào, căn bản cũng không có người tiến vào kho bạc lần nào. Hơn nữa, kho bạc chỉ có ngài Chiến mở được. Chẳng lẽ là ma quỷ quấy phá?”.
“Nhưng mà chúng tôi phát hiện được cái này trong tro bụi. Ngài Chiến, anh nhìn một chút xem) Anh ta chủ động đưa qua một thiết bị bé bằng con kiến bị cháy còn phân nửa. Con kiến vừa rơi xuống ở trên bàn, nhanh chóng bốc lên thành đốm lửa nhỏ. Đốm lửa trên bàn vẽ ra mấy cái chữ lớn bằng ánh lửa: “Đây là nợ bị thiếu!”
Trương Phong hoàn toàn không dám nói lời nào. Lá gan tên đạo tặc này lớn thật, không chỉ đốt ba trăm năm mươi tỉ tiền mặt của tập đoàn Chiển thị mà còn dám đơn độc khiêu chiến với ngài Chiến, nói là ngài Chiến thiếu nợ mình nữa chứ!
“Lợi dụng thiết bị bé bằng con kiến, chui qua khe hở đi vào bên trong kho bạc. Thậm chí còn trang bị đầy đủ phốt-pho dễ cháy vào trong con kiến này, thiêu hủy ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt. Thú vị đấy!”.
Đội đồng tử dị thương lạnh như băng của Chiến Thần Dũng xuất hiện mấy phần hứng thú, ngón tay với khớp xương rõ ràng lạnh nhạt khẩy đốm lửa nhỏ văng ra trên bàn kia.
Chỉ trong chốc lát, anh liền lợi dụng bộ phận máy móc của con kiến, thuận lợi tìm được một cái địa chỉ IP.
Chỉ có điều, cái địa chỉ IP này có chút cổ quái, không phải địa chỉ gia đình, mà là quán cà phê cách tập đoàn Chiến thị năm trăm thước.
“Ngài Chiến, đây ra đạo tặc đầu tiên khiến cho anh tự mình chủ động ra tay đấy. Chuyện kế tiếp cử giao cho tôi. Tôi sẽ tự mình dẫn theo người đến, bắt cái tên đạo tặc không biết sống chết này trở lại”
Trương Phong vội vàng muốn thử. Anh ta hết sức tò mò với cái tên đạo tặc này. Người đầu tiên có thể làm cho ngài Chiến của bọn họ đích thân ra tay, anh ta phải nhìn một chút xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Đây chỉ là một địa chỉ IP giả” Chiến Thần Dũng ánh mắt lạnh như băng, nhìn một cái là xem thấu địa chỉ IP này là thật hay giả.
Trương Phong sửng sốt: “Cái gì? Giả? Tương đương với tên kia cố ý thiết trí một cái IP giả cho ngài Chiến sao? Người này, thật sự là quá giảo hoạt!”
Chiến Thần Dũng lạnh nhạt chỉnh sửa ống tay áo một chút: “Người đó cố ý dự tôi gặp mặt.”
“Ngài Chiến, vậy chúng ta gặp hay là…”
“Gặp” “Vâng, ngài Chiến. Bây giờ tôi sẽ đi triệu tập vệ sĩ ngay”
Bên kia, Tô Tần Lâm mặc đồ thể thao Nike, da thịt non nớt mịn màng cộng với đôi mắt to cơ trí hữu thần, từ khi còn nhỏ đã có thể lường trước được sau này sẽ là một mầm mống tai họa.
Trên vai cậu bé đeo ba-lô màu đen, dáng dấp nho nhỏ nhìn hết sức cool ngầu.
“Tần Lâm con muốn ra ngoài à?” Tô Ngọc Anh đang ngồi ở trên ghế sa lon nhức đầu vì chuyện tiền nong, thấy con trai đôi giày ở cửa bấy giờ mới quan tâm hỏi.
Tô Tần Lâm ngoan ngoãn gật đầu, đội nón lưỡi trai lên, vẻ đẹp trai hiện hết cả ra. “Vâng mẹ. Chuyện tiền nong mẹ không cần lo lắng, con đã làm xong rồi. Bây giờ đi ra ngoài thu dọn.”
Tô Ngọc Anh ngơ ngác ngây ngẩn: “Tiến Minh, bé út, hai con có nghe được Tần Lâm mới nói cái gì không?”
Tô Thiên Lam ôm máy tính bảng trong ngực đang nghiêm túc quan sát chiều hướng của cổ phiếu trên đó, khẽ cau mày: “Nói chuyện tiền nong không cần lo lắng”
“Tên kia thường thường nói như vậy, mẹ vậy thì mẹ có thể phải chú ý, nhất định phải lo lắng đó.” Tô Tiến Minh vẫn độc địa như thường, trong tay đang ôm điện thoại di động chơi trò chơi.
Nhìn chiến tích: 20-0, là người dẫn đầu toàn đội, hơn nữa, còn là đơn thân độc mã đi giết.
“Tiến Minh, con thả nước một chút, cho đối phương cùng bạn đồng đội được trải nghiệm trò chơi cùng với.” Tô Ngọc Anh yên lặng khuyên, bé hai nhà mình tốc độ tay từ nhỏ đã vượt qua mức bình thường, ở phương diện chơi trò chơi này lại rất là có thiên phú.
Tô Tiến Minh miệng lưỡi sắc bén đáp lại: “Lãng phí thời gian.”
Tiệm cà phê một mảnh trống không, duy chỉ có một mình Chiến Thần Dũng, những người khách khác một người cũng không thấy đâu.
Trương Phong đứng ở một bên báo cáo: “Ngài Chiến, người của chúng ta đã mai phục toàn bộ ở quán cà phê ổn thỏa. Chỉ cần đạo tặc xuất hiện đi tới nơi này, chúng ta có thể lập tức lùng bắt sống”
Vừa dứt lời, “định đồng” một tiếng, chuông gió ở cửa theo tiếng mở cửa mà vang lên.
Một thân ảnh nho nhỏ chủ động bước đi vào.
“Chuẩn bị bắt..” Trương Phong vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức chạm chạm một cái vào tai nghe bluetooth được giấu trong lỗ tai.
Thẳng đến khi Tô Tần Lâm đã ngồi ở đối diện Chiến Thần Dũng, anh một chữ cũng không nói ra thành lời.
Anh nhìn Tô Tần Lâm từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, quan sát không dưới mười lần: “Người bạn nhỏ, xin lỗi, hôm nay quán cà phê đã được bao trọn, nơi này không phải chỗ cho cháu chơi đùa. Cửa ở đó, ra cửa chú ý an toàn.”
Tô Tần Lâm gỡ mũ xuống, hất mái tóc đen bù xù, một cặp mắt to trong veo như nước bên trong ẩn giấu vô số cơ trí cùng thông minh.
“Ba trăm năm mươi tỉ là trò chơi à?” Trương phong trong nháy mắt tỉnh người: “Là cháu? Nhưng mà… Làm sao có thể!”
Trước mặt rõ ràng chính là một thằng bé năm tuổi, sao có thể là người đốt ba trăm năm mươi tỉ trong kho bạc tập đoàn Chiến thị được? Lại còn có thể khiến cho ngài Chiến đích thân ra tay nữa chứ?
Cái này hoàn toàn bất đồng cùng với hình tượng đạo tặc hung thần ác sát râu quai nón mắt thô lỗ trong ấn tượng của anh ta đó nha!
Tương đương với chuyện, anh ta triệu tập hơn hai mươi vệ sĩ chuyên nghiệp chỉ là để đối phó với một đứa nhỏ như vậy?
Tô Tần Lâm ánh mắt khóa vào Chiến Thần Dũng phía trước, nở một nụ cười non nớt: “Chú Chiến, nói một chút điều kiện giữa chúng ta đi.”
Dù là đạo tặc ngang ngược biến thành một đứa bé năm tuổi, Chiến Thần Dũng vẫn vững vàng như cũ.
Anh cũng không tin đạo tặc là Tô Tần Lâm, chỉ coi cậu bé là một con mồi.
“Ba trăm năm mươi tỉ của tập đoàn Chiến thị, các người không nuốt nổi đâu. Chuyển lời đến người đứng sau lưng cháu, ba ngày sau, trả lại ba trăm năm mươi tỉ.”
Tô Tần Lâm vểnh tai, mặc dù Chiến Thần Dũng khí thế bức người, nhưng cậu bé không thấy một chút ý sợ nào.
“Nếu không thì sao?”
“Không trả, thì các người sẽ biến mất.”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt đáng yêu: “Chúng tôi không có tiền, nhưng có một người mẹ xinh đẹp. Tôi dùng mẹ đẹp để trả nợ được không? Chú Chiến, cuộc mua bán này, chú chắc chắn không thua thiệt”
“Chú nói này cậu bé cũng biết làm ăn quá nhỉ? Đốt ba tỉ năm trăm triệu của ngài Chiến chúng ta, bây giờ còn muốn đem mẹ mình cũng rao gán cho ngài Chiến kim cương vương lão ngũ của chúng ta? Chú nói cháu nghe, cháu đừng hòng, không thể nào. Ngài Chiến của chúng ta không thể nào vừa ý mẹ cháu đâu.”
Trương Phong không thể nhịn được nữa mà trả lời. Anh ta chưa từng thấy qua nhãi con nào biết làm ăn như vậy.
Chiến Thần Dũng mặt không đổi sắc tím không đập mạnh, thanh âm lạnh như băng lại không tình cảm chút nào mà nói: “Gọi cô ta ra đây”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!