“Nhặt như này mới đúng” Vệ Hân nở nụ cười lạnh lùng cay nghiệt. Mà lòng bàn tay của Tô Tiến Minh vì bị ép nắm chặt lấy mảnh thủy tinh mà bị cắt cho chảy máu khắp nơi
“Anh Ba”
Tiểu Thiên Ca đột nhiên nhặt một mảnh vỡ trên mặt đất lên ném đi.
Tô Tần Lâm phản ứng cực nhanh, một chân quét qua, mảnh vỡ mang theo đòn tấn công bất ngờ bay nhanh về phía mặt của Vệ Hân.
Tô Thiên Lam và Tô Tần Lâm bởi vì là song sinh nên vô cùng ăn ý. Không lâu sau, tất cả mảnh vụn trên mặt đất đều đã biến mất.
Mà trên khuôn mặt của Vệ Hạ lại cắm đầy mảnh sứ, đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt như một con nhím, hét lên thất thanh.
“Á, mặt của tôi!” Tiểu Thiên Ca lấy hòm thuốc ra cẩn thận điều trị vết thương cho Tô Tiến Minh.
“Anh hai, anh có đau không?”
Tô Tiến Minh lắc nhẹ đầu: “Không đau” Mấy người bảo mẫu vây quanh Vệ Hân, lúc này mới lần lượt gỡ mảnh sứ trên mặt bà ta xuống.
“Đám con hoang! Chúng mày vậy mà dám ra tay với tạo, dám đả thương tao! Hôm nay tao nhất định phải tống cổ chúng mày ra ngoài!”
Vệ Hân gào lên. Mà lúc này Tô Nhã Nhã cũng trở về nhà. Thấy Vệ Hân mắng to, cô ta vội vàng kéo người phụ nữ sang một bên: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì? Mẹ kêu bọn chúng thu dọn mảnh vỡ trên sàn, bọn chúng lại dám làm mặt mẹ bị thương. Con xem mặt mẹ đi! Hôm nay nhà họ Tô không thể giữ chúng được. Chúng nhất định phải cút đi” .
Vệ Hân tức giận mắng to, hoàn toàn không còn bộ dáng của một phu nhân cao quý như ngày thường.
Tô Nhã Nhã đè lại cơn tức của bà ta: “Mẹ, ba đứa nhỏ này còn chưa thể rời đi được. Để bọn chúng ở lại, còn có tác dụng”
Cô ta quay lại nhìn thấy Tô Tiến Minh đang bị thương ở tay.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhưng cô ta vẫn cảm thấy đứa trẻ trước mặt quen thuộc đến lạ lùng, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cô ta bất giác bước đến bên cạnh Tô Tiến Minh thử gỡ mặt nạ trên mặt cậu ấy ra. Một bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh nắm chặt lấy tay cô ta: “Cô định làm gì?”
“Ở trong nhà đeo mặt nạ làm gì? Cô tháo ra cho cháu” Tô Nhã Nhã muốn nhìn thấy khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của đứa trẻ.
Tô Tiến Minh lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Mẹ nói không được phép tháo xuống”
Ngay sau đó, Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam cũng đứng chắn trước mặt Tô Tiến Minh, giống như muốn bảo vệ cậu ấy.
Vệ Hân âm trầm kỳ quái nói: “Giữa ban ngày ban mặt đeo mặt nạ, không chừng là một bộ dáng xấu xí khó coi. Có gì đáng xem chứ.”
Buổi tối, khi Tô Ngọc Anh về đến nhà thì đã rất muộn.
Mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có Tô Nhiên và Tô Vân Thẩm mang theo ba bảo bối đáng yêu ở phòng
khách đợi cô.
“Chị cả, anh hai. Con yêu, mẹ đã về rồi”. Cô ôm chầm lấy ba đứa trẻ, tự nhiên cảm thấy đau lòng.
Hôm nay, cô đã ở bên cạnh Bé lớn cả một ngày, xem tất cả quá trình làm việc của Bé lớn. Bận rộn như con quay, đến thời gian để nghỉ ngơi cũng không có.
“Bé hai, tay của con làm sao vậy?” Tô Ngọc Anh cau mày, nắm lấy bàn tay đang bằng của Tô Tiến Minh.
Trong phòng ngủ chính, ầm một tiếng cửa lớn chợt đổ sập xuống. Cạch một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên. Vệ Hân kinh hộ thành tiếng: “Chồng à, sẽ không có cướp vào trong nhà chứ?” Bà ta vừa dứt lời thì liền bị ai đó túm tóc lôi xuống giường.
Sắc mặt Tô Ngọc Anh âm trầm cương cứng, cô kéo Vệ Hân một đường ném tới trước mặt Bé hai Tô Tiến Minh.
Vệ Hân ngẩn ra, bố Tô cũng ngày người, đến Tô Nhiên và Tô Vân Thâm cũng đều ngây ngẩn.
Tô Ngọc Anh biết được con trai mình bị bắt nạt nên đã trực tiếp… đạp hỏng cửa, lôi mẹ kế ra khỏi giường…
Đây cũng quá trâu bò rồi! “Xin lỗi con trai tôi”.
Vệ Hân nghẹn đầy một bụng tức, bây giờ lại bị Tô Ngọc Anh lôi xuống giường mất mặt như vậy, bà ta lại càng tức giận hơn.
“Cô muốn tôi xin lỗi thằng con hoang của cô? Cô nhìn mặt tôi đây này, cái vết thương nhỏ của nó tính là gì?”
Tô Ngọc Anh trực tiếp làm ngơ vết thương trên mặt Vệ Hân, ngồi xổm xuống, nắm cổ áo người phụ nữ kéo đến trước mặt.
“Bà nói ai là con hoang?”
Vệ Hân run lên sợ hãi, không khỏi kêu lên cầu cứu bố Tô: “Ông Tô, ông có quản hay không? Ông cứ đứng đấy nhìn con gái ông bắt nạt tôi như thế này!”
Bố Tô đứng dậy xuống giường giáo dục nói: “Tô Ngọc Anh, Vệ Hân dù sao
cũng là dì của con, con không thể…”
“Đừng có nhiều chuyện” Tô Ngọc Anh liếc mắt nhìn bố Tô, trong mắt tràn đầy vẻ chết chóc. Cốc nước trong lòng bàn tay bị bóp nát. Bố Tô bị dọa đến nhảy dựng, không nói được lời nào.
“Không xin lỗi, cũng được.” Tô Ngọc Anh đặt những mảnh thủy tinh vừa bóp nát vào tay Vệ Hân, từng chút một siết chặt tay bà ta.
Vệ Hân chỉ có thể nắm lấy những mảnh vỡ thủy tinh trong lòng bàn tay, bà ta có thể cảm nhận được những mảnh vỡ đó xuyên qua da lòng bàn tay, đâm vào máu thịt.
Bà ta gần như ngất đi vì đau đớn, dưới đất để lại một vũng máu.
“Bé hai, đi thôi.”
Cô bế con trai lên rời đi, trước khi đi cô còn không quên để lại một câu: “Sau này ai dám động vào con tôi, cứ thử xem.”
Các con là điểm mấu chốt của cô.
Bên trong căn phòng, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc của Vệ Hân và tiếng khuyên can của bố Tô: “Sau này bà đừng có gây rắc rối với con của Tô Ngọc Anh nữa.”
Tô Tiến Minh rúc trong lòng Tô Ngọc Anh: “Mẹ ơi, có phải con là do nhặt về?” “Nói linh tinh, sao con lại do nhặt về được chứ?”
“Vậy tại sao con lại trông khác với em trai em gái? Tại sao con cần phải che mặt của mình?”
“Bởi vì em trai em gái là song sinh, cho nên mới giống nhau, che mặt lại là để bảo vệ con, con biết không?”
Bởi vì cô không dám chắc nếu Chiến Thần Dũng biết mình có ba đứa con sẽ làm ra chuyện gì, cô không định nói với Chiến Thần Dũng rằng ba đứa trẻ vẫn còn sống.
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Anh dậy sớm rồi lại vội vàng rời đi. Tô Nhiên và Tô Vân Thâm đích thân đưa ba đứa nhỏ đến nhà trẻ để nhập học.
“Bé hai, Bé ba, Tiểu Bảo, cậu đã tìm cho mấy đứa một nhà trẻ tốt nhất. Thế nhưng, muốn vào nhà trẻ đó, chỉ có tiền thôi là không đủ, còn cần phải thông minh. Lúc đó sẽ có một bài kiểm tra đầu vào và kiểm tra IQ, các con có sợ không.”
Ba đứa trẻ lặng lẽ nhìn nhau, sợ?
Bọn nó đã sớm kiểm tra chỉ số IQ của mình ở nước ngoài, cả ba anh em đều là những thiên tài có chỉ số IQ vượt qua 220.
Quả nhiên, khi kết quả kiểm tra được công bố. Tô Vận Thâm chấn kinh đến nửa ngày đều không khép miệng lại được.
“Ba, ba đứa đều đứng đầu toàn trường! Thiên tài với chỉ số IQ 220 đứng thứ nhất! Nhà họ Tô chúng ta sắp có đại tài rồi!”
Tại Để Bạc Loan của Ngài Chiến.
Nhìn thấy Chiến Thần Dũng đúng lúc chuẩn bị lên xe đến công ty, Tô Ngọc Anh liền chặn xe lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt sắc bén như đại bàng lộ ra hơi thở chết chóc.
Nhưng không ai nhìn thấy nắm đấm của người đàn ông giấu trong xe đã nắm chặt lại vì căng thẳng. Nắm tay bị bóp đến đỏ lên! Ngang nhiên chặn xe lại, không biết là rất nguy hiểm sao! “Tốt nhất là em có chuyện quan trọng muốn nói” Tô Ngọc Anh nghiêm túc nói, nhìn thì có vẻ là gợi ý, nhưng giọng điệu lại không hề có ý thương lượng:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!