Tô Ngọc Anh đứng bên bể bơi, sắc mặt không chút gợn sóng nhưng ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp lại như đang run lên.
Tầm mắt tự nhiên chỉ hướng xuống dòng nước lạnh dưới 20 độ C.
Chiến Thần Dũng, thực sự… Đã nhảy xuống.
Đây có phải là… Thật không?
Tay cô bất giác buông thõng xuống đùi rồi tự véo mạnh một cái.
Khi cảm giác đau truyền tới từng hồi cô mới hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt.
Nhiệt độ trong hồ bơi quá thấp, Mỹ Như Hoa vừa bị đá xuống đã choáng váng vì lạnh cóng, cô ta đã bị bể ra ngoài.
Nhìn thấy ông chủ của mình nhảy xuống nước, Trương Phong lo lắng đi qua đi lại, nhắc nhở liên tục đám. vệ sĩ bên cạnh.
“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi cứu ngài Chiến đi! Nếu như ngài Chiến xảy ra chuyện…”
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên, hồ nước trước mặt Tô Ngọc Anh nổi sóng.
Ở giây kế tiếp, một bóng dáng đẹp trai, phi phàm xuất hiện.
Toàn thân Chiến Thần Dũng ướt đẫm nước lạnh, mái tóc hất ngược ra phía sau làm lộ ra vầng trán trắng sáng như ngọc.
Làn nước sáng lấp lánh như pha lê lại càng làm lộ thêm mấy phần lộng lẫy. Chiến Thần Dũng và Tô Ngọc Anh bốn mắt nhìn nhau.
Anh đứng trong bể bơi băng giá, trông nhếch nhác và ướt sũng, nhưng không thể ngăn cản được sự hào hoa phong nhã của bản thân.
Tô Ngọc Anh đứng trên thành bể, không cử động, bằng giá đọng trong mắt cô sâu tưởng chừng không thấy đáy.
Hai người đứng rất gần nhau, đến mức anh chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm vào cô. Nhưng cô ấy giống như một tảng băng, nhìn gần, nhưng làm thế nào cũng không thể tan ra được.
“Đồng hồ của cô tôi tìm được rồi”.
Chiến Thần Dũng giơ tay lên khỏi bể bơi, vô số những giọt nước lấp lánh từ trên không rơi xuống thành những đốm sáng loang lổ.
Đôi mắt anh tràn đầy kiên định và tự tin, như thể nói với cô rằng những gì cô đã làm trước kia bây giờ anh cũng có thể làm được.
Tô Ngọc Anh nắm chặt lòng bàn tay, trong đôi mắt xinh đẹp của cô không lưu lại gì ngoài sự lạnh lùng hời hợt.
Cho dù như thế thì đã sao? Những thứ này nghĩa là gì? Vì anh, cô thậm chí còn không màng tới tính mạng. Cô tủi nhục một đời, cũng vì Chiến Thần Dũng mà chết qua một lần rồi. Bây giờ cô được sinh ra một lần nữa, còn có thêm bốn đứa con. Bốn đứa nhỏ là bốn mối bận tâm.
Cô không thể như trước nữa, không thể lặp lại những sai lầm cũ, cũng sẽ không mảy may suy nghĩ thêm về người đàn ông trước mặt.
Cô chỉ muốn sống.
Tô Ngọc Anh lạnh lùng đẩy nhẹ chiếc đồng hồ trên tay Chiến Thần Dũng ra, đứng lên một cách kiêu ngạo, lạnh lùng. Cô liếc nhìn Chiến Thần Dũng đang đứng trong bể bơi.
“Chiến Thần Dũng, đừng lãng phí công sức của mình nữa, quá muộn rồi”.
Những lời này không chỉ dành cho anh, mà còn dành cho chính bản thân cô.
Quá muộn rồi!
Tô Ngọc Anh thậm chí không nhìn anh lấy một cái, không chút lưu luyến hay do dự rời đi mà không quay. đầu lại.
Nhìn thấy Tô Ngọc Anh như vậy, mọi người xung quanh, kể cả bạn học cũ đều thấy có chút không coi được.
“Chiến Thần Dũng là ai chứ? Tôi chưa từng thấy anh ấy cúi đầu vì ai trong cuộc đời mình. Anh ấy là chủ Nguyễn Quốc! Anh ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì ảnh hưởng tới thân phận. Bây giờ lại vì Tô Ngọc Anh mà nhảy xuống nước lạnh. Vậy mà Tô Ngọc Anh cư xử như vậy được sao?”
“Có thể khiến ngài Chiến khom lưng cúi đầu như vậy, trước giờ tôi chỉ thấy có đúng một người, chính là Tô Ngọc Anh.”
“Đừng nói vậy, dù tôi có nuôi bao nhiêu thê thiếp chưa chắc họ đã vì tôi mà tình nguyện nhảy xuống làn nước lạnh lẽo mùa đông. Thân phận của ngài Chiến là gì chứ? Lần này tôi cảm thấy Tô Ngọc Anh thật có chút không biết điều.”
Trương Phong nhanh chóng đem áo khoác đến khoác lên người Chiến Thần Dũng, trong mắt tràn đầy bất bình và tức giận: “Ngài Chiến, người đàn bà này thật sự không biết phân biệt phải trái. Trước đây anh cũng đã làm qua những chuyện thế này rồi, cho dù phải đối mặt với người nhà của anh. Đối với Tiểu Ngọc, anh cũng chưa bao giờ làm đến nước này. Chi bằng, hãy nói cho Tô Ngọc Anh biết những gì đã xảy ra cách đây 5 năm đi.”
Chiến Thần Dũng trong mắt tràn lên sự áy náy, trong hơi thở anh cũng tỏa ra một sự tội lỗi cùng bất lực. “Những chuyện bây giờ tôi đang làm đều là những chuyện cô ấy vì tôi mà làm lúc đó” . Tiêu Tần Thắng hoàn hồn lại trước những điều không tin nổi vừa xảy ra, anh ta siết chặt hai nắm đấm.
Không được, mục đích tồn tại của anh ta là khiến Chiến Thần Dũng ghét Tô Ngọc Anh và khiến họ ngày càng xa nhau.
Nên nhớ rằng, Chiến Thần Dũng trước đây ghét Tô Ngọc Anh đến vậy tám mươi phần trăm là do Tiêu Tân Thắng.
Anh ta không thể đánh mất vé ăn dài hạn và thẻ tín dụng miễn phí của Tô Ngọc Anh được.
Nghĩ tới đây, anh ta cố ý bước tới nhìn Chiến Thần Dũng,vẻ giễu cợt đầy khiêu khích.
“Chiến Thần Dũng, đừng lãng phí thời gian của Tô Ngọc Anh. Để tôi nói cho anh biết, Tô Ngọc Anh thực ra trước giờ không hề yêu anh, lúc trước tôi cũng đã nói với anh rồi. Tô Ngọc Anh có hôn ước với anh, thậm chí đi theo sau lưng anh khắp nơi để lấy lòng anh, vì anh mà làm nhiều điều như vậy, tất cả đều là do tôi chỉ cho cô ấy làm. Bởi cô ấy đã đặc biệt nhờ tôi giúp cô ấy tiếp cận anh. Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể kết hôn với anh. Tôi nhớ từ lâu tôi đã nói với anh rằng mục tiêu của Tô Ngọc Anh không phải là anh, mà là tài sản của nhà họ Chiến, không phải sao?” “.
Tiêu Tần Thắng đem chuyện năm đó kể lại một lần nữa:
“Kế hoạch của cô ấy tôi cũng đã từng nói với anh rồi, cô ấy sẽ lập tức ly hôn sau khi cưới anh. Điều cô ấy muốn là được chia một nửa tài sản của anh, chứ không phải anh. Anh cũng biết, Tô Ngọc Anh cặp kè không ít đàn ông bên ngoài. Vì vậy, cô ấy phải lấy tiền của anh để còn đi nuôi mấy tên đó”.
Chiến Thần Dũng nghe được những lời này bên tai, anh tỏ ra vô cùng dửng dưng, dường như hoàn toàn không tin tưởng vào lời nói của Tiêu Tân Thắng.
Ban đầu, anh bị Tiêu Tần Thắng khiêu khích nên mới càng ngày càng ghét Tô Ngọc Anh, nhiều lần cố ý nhắm mục tiêu vào cô.
Thậm chí anh còn làm rất nhiều điều khiến cô buồn và tuyệt vọng.
“Chỉ cần cô ấy bằng lòng kết hôn với tôi, một nửa tài sản cũng có là gì?” Lời nói của Chiến Thần Dũng ngay lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó im lặng.
Đám đông lại huyên náo .
Đám bạn học cũ của Tô Ngọc Anh nghe được điều đó há hốc mồm ra gần như rớt cả quai hàm.
Đường đường Chiến Thần Dũng đứng đầu Nguyễn Quốc, vẫn luôn né tránh Tô Ngọc Anh như tránh yêu quái, bò cạp, lại thật lòng muốn lấy Tô Ngọc Anh?
Thậm chí còn công khai bày tỏ nguyện ý nhường lại tài sản?
Chuyện bất ngờ quá lớn, mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Nhận thấy sự tình đang phát triển theo chiều hướng ngược lại, Tiêu Tần Thắng trong chốc lát trở nên nóng nảy:
“Thật sao? Vậy nếu như tôi nói Tô Ngọc Anh bây giờ là thích tôi, yêu tôi thì sao? Anh có sẵn lòng không?”
Chiến Thần Dũng thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái mà thốt ra khẳng định của mình: “Không thể
nào.”
“Làm sao không thể nào?” “Mắt của cô ấy không hề kém đến vậy” Tiêu Tần Thẳng nghiến răng:
“Không thể nào? Tôi nói cho anh biết, ngay từ khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã thích tôi và yêu tôi. Tất cả mọi chuyện khi ở bên anh chỉ là cô ấy đang diễn trò mà thôi. Nếu cô ấy không yêu tôi thì làm sao cô ấy có thể bỏ tiền ra nuôi tôi? Tôi cần thứ gì cô ấy đều đáp ứng. Thậm chí để trả nợ cho tôi, thiếu chút nữa cô ấy tự mang bản thân và chị cả của cô ấy ra để làm vật gán nợ, đây không phải là tình yêu thì là gì?”
Anh ta nói mà không biết xấu hổ, thậm chí còn lấy làm vinh dự vì điều đó.
“Hơn nữa, nếu Tô Ngọc Anh thích anh, tại sao cô ấy lại thờ ơ với những gì anh làm vừa rồi! Chỉ là gần đây. giữa tôi và cô ấy có chút mâu thuẫn nhỏ. Anh thực sự nghĩ rằng có thể thừa nước đục thả câu lúc Tô Ngọc Anh có một mình sao!”
Tiêu Tần Thắng ngạo mạn nói, dĩ nhiên anh ta biết rằng Chiến Thần Dũng đã tốn bao tâm tư để làm hài lòng Tô Ngọc Anh những ngày này.
Và đây mới là mục tiêu công kích của anh ta.
Anh ta giống như một kẻ tiểu nhân giành được chiến thắng, lộ ra nụ cười đắc ý và nham hiểm.
“Im miệng” Chiến Thần Dũng vô cùng tức giận, giương tay đấm thẳng vào miệng tên đàn ông trước mặt.
Trong lòng đang phiền muộn bất an lại càng thêm bực tức, người phụ nữ bao năm theo đuổi anh, luôn miệng nói muốn lấy anh cuối cùng lại đang nói dối anh.
Cái thứ gọi là tình cảm chân tình kia đều chỉ là diễn kịch bên ngoài.
Nghĩ đến những tâm sức của anh trong khoảng thời gian này, đôi mắt anh bùng lên sự tức giận và lạnh lùng.
Đêm đó, ngay khi cửa thang máy mở ra, một bóng người hằm hằm hung khí lao ra từ bên trong.
Chiến Thần Dũng một tay siết chặt cổ tay Tô Ngọc Anh và ghì cô vào tường, những ngón tay lạnh lẽo của anh bóp lấy cằm cô.
Gương mặt tức giận hằm hằm nổi đầy những gân xanh đỏ: “Tô Ngọc Anh, cô từ đầu đến cuối đều nói dối tôi sao? Rốt cuộc cô yêu tôi hay Tiêu Tần Thắng?”
Anh ta chỉ muốn một câu trả lời, bất luận đáp án có là gì đi nữa.
Anh đột nhiên xuất hiện đối mặt, Tô Ngọc Anh trong chốc lát có chút kinh ngạc rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Tiêu Tần Thắng” Tô Ngọc Anh nhìn thẳng vào anh, giọng điệu không chút do dự, ánh mắt cương nghị, không né tránh cũng không giấu giếm: “Cho nên, Chiến Thần Dũng, anh nên tránh xa tôi một chút.”
Tất nhiên cô không thể thích Tiêu Tần Thắng, nhưng để thoát khỏi Chiến Thần Dũng, cô không ngần ngại nói ra điều kinh khủng này.
Có thể thấy một dấu vết của sự tổn thương vừa lướt qua đáy mắt Chiến Thần Dũng, tất cả sự dịu dàng, ôn nhu trước đây đều bị thu lại.
Anh lặng lẽ thả tay ra, mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Ngọc Anh, như muốn tìm trong ánh mắt cô một chút chứng cớ rằng cô chỉ đang nói dối mà thôi.
“Có thật không?” Anh lẩm bẩm nói. “Thật” Tô Ngọc Anh thần sắc lạnh lùng.
Trong nháy mắt Chiến Thần Dũng cảm thấy linh hồn mình như muốn thoát ra khỏi thể xác, cả thế giới nhẹ bẫng, chập chờn, khiến anh gần như đứng không vững.
Anh không biết rốt cuộc làm sao để có thể hồi tỉnh lại, anh vừa cảm giác cả một thế kỷ đã trôi qua, lại vừa cảm giác mới chỉ có mấy giây đồng hồ thôi.
Bóng dáng anh biến mất trong đêm.
Sau này, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Tô Ngọc Anh đứng đó nhìn cho đến khi anh hoàn toàn đi mất.
Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Sau khi trở về nhà, Tô Ngọc Anh được bao quanh bởi ba đứa nhỏ đáng yêu. “Mẹ ơi, sao cổ tay mẹ lại bị bầm tím như vậy? Ai đã ức hiếp mẹ?” Mấy đứa nhỏ lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, mẹ mệt rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đây.” Tô Ngọc Anh lắc đầu cười buồn, lê thân xác mệt mỏi vào phòng.
Ba đứa nhỏ trở về phòng, làm sao cũng không ngủ được. Bé hại Tô Tần Lâm càng nghĩ càng bực bội: “Chắc chắn là Chiến Thần Dũng không ra gì kia ức hiếp mẹ!”
Cậu bé đã tự mình đưa mẹ đến bên bố, kết quả là không những không biết yêu thương quý trọng, lại làm tổn thương mẹ, để mẹ phải buồn.
Nhóc út Tô Thiên Lam đầu tóc rối bù, quơ quơ nắm đấm: “Đồng tình! Chúng ta nhất định phải khiến người xấu đó phải trả giá!”
Anh lớn Tô Tiến Minh khích lệ tinh thần hai em, đứng dậy đi vào bếp. “Hai đứa cổ lên, bây giờ anh hai đi làm bữa ăn khuya cho hai đứa.”
Còn một lý do nữa khiến ba đứa nhỏ vô cùng tức tối đó là trong mắt ba anh em, trước giờ Tô Ngọc Anh vẫn luôn là một người phụ nữ vui vẻ và tự tin.
Dù một thân một mình nuôi dạy ba đứa con, cô vẫn luôn tự tin và là người có năng lực, trước đây ở nước ngoài từng đảm nhiệm vị trí giám đốc điều hành một công ty. Một người phụ nữ tự tin và kiêu ngạo lại bị Chiến Thần Dũng ức hiếp đến mức thê thảm như vậy!
Ba anh em có thể không giận sao! Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam nhìn nhau, nói xong liền lập tức hành động. Tô Tần Lâm điều khiển máy tính, hai tay linh hoạt vận hành liên tục những mật mã bí mật.
Tô Thiên Làm bằng những ngón tay nhỏ xinh điều khiển chiếc máy tính bảng, thực hiện mua và đóng tất cả từng cổ phiếu các công ty lớn, kiểm soát hoàn toàn sự lên xuống thị trường chứng khoán!
Hai anh em vốn bận rộn như vậy, Tô Tiến Minh không lấy gì làm lạ. Cậu biết rất rõ khả năng của em trai và em gái mình.
Tô Tần Lâm là một hacker lợi hại, cậu còn phát triển thêm nhiều đạo cụ nhỏ, được gọi là “nhà khoa học nhỏ”.
Em gái của cậu lại được gọi là vua đánh cược! Hiểu biết rất nhiều về giá cả thị trường chứng khoán.
Nhưng điều cậu không biết là Tô Tần Lâm thật ra không phải là một hacker đơn thuần, mà là một hacker bí ẩn đứng nhất nhì trong bảng xếp hạng thế giới. Đối với những thứ gọi là đạo cụ nhỏ trông giống như đồ
chơi kia,thực chất lại là vũ khí hiện đại. Các nhà khoa học chuyên nghiệp chưa chắc có thể tạo ra được.
Tô Thiên Lam cũng không phải chỉ hiểu biết sơ qua về thị trường chứng khoán, cũng không phải chỉ là một vua đánh cược nhỏ, mà thực ra là một ông trùm có thể kiểm soát toàn bộ thị trường chứng khoán!
Người trong gia đình này đều là những con quái vật trong số những thiên tài!
Nửa giờ sau, Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam nhìn nhau cười một tiếng, hai khuôn mặt giống hệt nhau, đều tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
“Ngày mai tập đoàn Chiến Thị sẽ có trò hay để xem rồi.” Tô Tiến Minh nhìn hai nét mặt giống nhau y đúc của Tô Tần Lâm và Tô Thiên Lam chợt có chút ngơ ngác.
Cậu bé không giống em trai và em gái của mình, cũng không giống mẹ. Nhiều lần, cậu hoài nghi liệu mình có phải là con ruột của mẹ không.
Cậu đã rất lâu rồi chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng hôm nay khi nhìn thấy tài năng và sự ăn ý của Tô Tân Lâm và Tô Thiên Lam, ý nghĩ đó đột nhiên lại nảy ra.
Cậu siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, chẳng lẽ mình thật sự không phải con ruột của mẹ sao? Sáng hôm sau, tập đoàn Chiến Thị trên dưới hoàn toàn náo loạn.
Trước cửa văn phòng chủ tịch có đầy đủ lãnh đạo cao nhất của công ty, trên tay ai cũng cầm tài liệu và máy tính bảng, bàn tán ồn ào.
“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
“Đúng vậy, hệ thống an ninh của tập đoàn Chiến Thị vô cùng mạnh, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được. Làm sao lại có người đột nhập vào cắt đứt nguồn nước và nguồn điện của tập đoàn Chiến Thị được? May mà công ty chúng ta có máy phát điện tự động, nếu không tổn thất vô cùng lớn”
“Tôi nói không biết có đúng không, liệu chủ tịch của chúng ta ở bên ngoài có chọc tức ai không?”
“Các người đang nói cái gì vậy? Ở Nguyễn Quốc còn có người mà chủ tịch không thể động vào ư? Những người đó có lẽ cơ bản không đủ khả năng làm chủ tịch phải bận tâm”.
Trong văn phòng chủ tịch, Trương Phong vội vàng báo cáo tất cả trường hợp: “Chủ tịch, đã xảy ra chuyện lớn!”.
“Kho bạc lại bị đốt ư?” Chiến Thần Dũng không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Trương Phong ngày người: “Dạ, lần này kho bạc không bị đốt. Tuy nhiên, két sắt trong văn phòng chủ tịch lại bị phá khóa. Tài liệu mật của công ty chúng ta ..”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Thần Dũng lập tức tràn ngập sát khí, cố kìm nén tức giận: “Nói.”
Trương Phong đành phải nhắm mắt nói tiếp: “Tài liệu mật trị giá chín trăm tỷ đồng của công ty chúng ta được rao bán công khai trên mạng với giá bảy trăm năm mươi nghìn đồng!”
Chín trăm tỷ đột nhiên biến thành bảy trăm năm mươi nghìn, không phải thua lỗ mà chết sao!
Hơn nữa, con số bảy trăm năm mươi nghìn này, nhất định là có kẻ đang ngấm ngầm thách thức nhà họ Chiến!