Tại căn biệt thự tại phía tây thành phố, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang ngồi trên bàn làm việc xem tư liệu, dáng vẻ dường như khá chuyên chú. Mày rậm gã thỉnh thoảng nhăn lại, cũng toát ra vẻ bực tức cố kiềm chế không dám bộc phát. Có lẽ công việc của gã không được thuận lợi lắm.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, gã cũng không ngẩng đầu, tay vẫn lật đi lật lại đống giấy tờ hỗn độn trên bàn, lạnh nhạt cất giọng: "Vào đi."
Người gõ cửa nghe được chỉ thị liền mở cửa tiến vào, đi đến trước bàn làm việc, kính cẩn thưa: "Giám đốc, đã có kết quả điều tra."
Nghe thấy thế, gã mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng, sau đó chuyển dời tầm mắt về phần tư liệu mà người nọ đang cầm trên tay.
"Để đó đi."
Người bước vào chính là thư ký riêng của gã, năng lực làm việc cũng không tồi, chỉ mới chưa đầy một tuần mà đã có kết quả.
"Giám đốc còn gì phân phó không ạ?" Anh ta e dè hỏi.
Gã lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi, anh về nhà đi, cần gì tôi sẽ gọi."
"Vâng tôi biết rồi."
Nói dứt lời, anh ta khẽ nghiêng người cúi chào rồi nhanh chân rời khỏi. Cấp trên đã nói như vậy, anh ta còn nán lại làm gì?
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, gã cũng không còn bình tĩnh được nữa, bàn tay cầm bút khẽ run rẩy rồi không lặng lẽ rơi xuống trên trang giấy. Thân hình gã bất giác trở nên vô lực đổ ầm xuống, nhắm mắt tựa đầu vào thành ghế, hai cánh tay buông thõng bất cần.
Một năm trước, sau khi kết phúc phiên toà cuối cùng, gã ngay lập tức bị tống đi nước ngoài. Đến khi trở về, việc đầu tiên gã làm là đi tìm người phụ nữ của mình. Nhưng là, gã không biết phải đối mặt với cô như thế nào, bởi gã đã khiến cô tổn thương sâu sắc.
Phải, thực tế là gã bị ba mẹ bắt ép rời đi nhưng phần lớn là gã đang trốn tránh, tự tìm cho mình một lý do có thể quên được cô.
Gã yêu cô, thật sự rất yêu cô. Gã không cách nào khống chế bản thân không nhớ đến cô. Nhưng khi nhận ra cô đã lấy mất trái tim gã cũng chính là lúc gã đã khiến cô phải hận mình.
Cũng đã một năm rồi, gã cho rằng ngần ấy thời gian, cô có lẽ cũng đã quên đi chuyện năm xưa, đã có thể nguôi ngoai sự căm hận đối với gã, một lần nữa có thể tiếp nhận gã.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính, ba tháng trước gã trở về mới biết được cô đã đi Mỹ.
Gã cười tự giễu. Gã trở về thì cô lại đi, gã đã muốn đi tìm cô nhưng là ba gã không cho phép gã lại làm chuyện điên rồ, mang một đống công việc chất lên đầu, khiến gã không còn hơi sức để cho cái ý niệm kia len lỏi trong đầu. Gã hết cách rồi, gã thật sự bất lực.
Cho đến khi nhận được tin cô trở về, gã vui mừng đến độ muốn lập tức đến tìm cô nhưng đóng đô trước cửa nhà cô một thời gian dài mà nửa cái bóng của cô cũng không thấy. Công việc lại chất đống khiến gã như phát điên.
Vài ngày trước, người của gã báo cho gã biết cô đã ra khỏi cửa nhưng bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông khiến gã máu nóng lên đầu, cộng thêm hợp đồng gã hao tâm tổn trí suốt mấy tháng sắp được ký kết để củng cố địa vị lại không rõ lý do bị hủy, thậm chí hợp đồng sắp đến ngày bàn giao cũng bị hủy ngang xương.
Mọi tội danh đều đổ lên đầu Giám đốc kinh doanh là gã khiến gã phải cắn răng chịu mà tìm cách giải quyết nếu không chiếc ghế gã đang ngồi có khả năng bị thay thế.
Hai sự việc cùng lúc xảy đến thật sự là làm cho gã ăn ngủ không yên. Một mặt gã phải tìm đến công ty kia hỏi rõ lý do vì sao lại hủy hợp đồng, mặt khác gã cũng cho người điều tra về cô và người đàn ông kia, muốn xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người họ.
Gã không cam tâm, gã sẽ không khuất phục, nhất định không thể đầu hàng. Vị trí vốn thuộc về gã, gã phải ngồi thật vững. Còn cô, người phụ nữ của gã, gã cũng nhất định phải mang về, không thể chắp tay mang cô dâng cô cho kẻ khác. Dù cô có hận gã, gã cũng nhất định khuông buông tha cho cô!
Qua một lúc, khi đã suy nghĩ thấu đáo, gã ngồi thẳng dậy, cầm lấy phần tư liệu kia, mở ra. Đập vào mắt gã là tấm hình cô và người đàn ông kia ở cùng nhau, mà nụ cười trên gương mặt cô mới rạng rỡ làm sao!
Suốt khoảng thời gian cô và gã ở bên nhau, cô chưa từng nở nụ cười như vậy với gã. Nụ cười kia như mũi dao đâm vào tim khiến gã không ngừng rỉ máu.
Vì sao? Gã tự hỏi vì sao cô đối với gã lạnh lùng xa cách, mà với người đàn ông kia lại gần gũi ấm áp như vậy?
Hình ảnh kia khiến đôi mắt gã thật sự bỏng rát. Tấm hình trong tay theo đó bị một lực mạnh bạo vò nát không còn nhìn ra hình dạng. Mà bên dưới tấm hình gã đã vò nát là muôn vàn hình ảnh của cô và người đàn ông kia tươi cười thân mật.
Gã tức tối quăng đi hết những tấm hình kia, đến khi chỉ còn lại một phần tư liệu được đóng ghim cẩn thận, gã mới thôi không còn bực dọc.
Cầm lấy tập tài liệu kia, gã bắt đầu chuyên tâm xem xét. Ngày tháng cùng những chuyện xảy đến với cô đều được ghi tường tận chi tiết. Cô làm gì, đi những nơi nào, tiếp xúc với ai... Mọi hành tung của cô đều được ghi lại tỉ mỉ.
Điều khiến gã không ngờ đến là việc cô đi Mỹ lại ảnh hưởng lớn đến như vậy. Gã để cho cô yên ổn, nhưng điều đó lại khiến gã hối hận vô cùng. Ở nơi đất khách cô lại có thể quen được một người đàn ông ưu tú như vậy. Mà gia thế của người kia lại cũng không tầm thường.
Nhìn qua lý lịch của người đàn ông kia, gã nghiến răng nghiến lợi. SLC! Lại là SLC! Hắn ta lại làm ở cái công ty kia!
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, gã lại không nhìn thấy chức vị của hắn. Gã suy nghĩ, cố tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Lại nhớ đến SLC, cái công ty không biết rõ lai lịch ông chủ, phòng kỹ thuật cũng không biết nhân sự gồm những ai. Gã gán ghép lại, cho rằng hắn ta làm ở phòng này.
Xem như đã sáng tỏ, gã tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt. Một sự yên tĩnh đến đáng sợ như báo hiệu một trận phong ba sắp đến.
Qua một lúc, ánh mắt gã bất chợt mở to, sự sắc bén trong đôi con ngươi đã hằn lên tia máu. Đôi bàn tay to lớn cuộn chặt thành quyền. Gã đã có quyết định cho bản thân!
Đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, gã tức tốc đi đến gara, lái xe rời khỏi. Chiếc xe màu đen trong màn đên càng trở nên kinh hãi.
Xe dừng lại nơi đối diện ngôi biệt thự quen thuộc mà trước đây gã đã đến vô số lần. Gã chăm chú nhìn vào tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Thế nhưng ở khoảng cách xa như vậy, gã cho dù cố căng cặp mắt hết cỡ cũng không thể nào tìm được cô. Nhưng gã dám chắc một điều, cô đang có mặt ở nơi đó.
Cho xe tiến vào một góc khuất, gã kiên nhẫn chờ đợi, bởi gã tin tưởng một lát nữa sẽ được nhìn thấy cô.
Quả nhiên chưa đầy một giờ đồng hồ, bên trong ngôi biệt thự kia đã có động tĩnh, người người bước ra khỏi nhà, nói nói cười cười rôm rả.
Bóng hình gã ngày nhớ đêm mong cũng xuất hiện trước mắt khiến gã hơi sửng sốt, liền ngồi thẳng dậy nơi ghế lái, mắt chăm chú dõi theo thân ảnh kia.
Người nhà của cô gã đều biết, nên dĩ nhiên người còn lại hắn không biết chính là người trong bức hình kia, không sai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!