Rời khỏi đám người phía sau, Tề Phong đi đến bên cạnh Tần Nhã Linh, nhẹ vuốt tóc cô hỏi han: "Có mệt hay không? Bọn họ thật sự ồn ào. Sau hôm nay, anh e là vườn trái cây này sẽ trơ trụi mất!"
Nhẹ lắc đầu, cô mỉm cười cất giọng: "Anh cứ để mọi người tự nhiên, cây trồng là để cho mọi người thưởng thức. Thành quả của nội có nhiều người yêu thích như vậy, nội sẽ thật vui mừng."
"Ừm."
"Anh tiếp mọi người nhé, em vào trong phụ mẹ chuẩn bị bữa tối."
"Vất vả cho em rồi!"
Cô mỉm cười nhìn hắn rồi bước vào trong nhà.
Mọi nguyên liệu chế biến cô đều đã chuẩn bị từ sớm, đa phần là những thứ có sẵn trong vườn, hơn nữa có cô Tư cùng Hà Bội Như ở đây, việc nấu nướng trở nên đơn giản rất nhiều.
Nghe có mùi thức ăn phả lên, Trần Phương Thy cùng Tần Thu Ngọc cũng lần mò vào bếp tham gia, cho nên chỉ một loáng, mâm cơm đủ sắc hương vị nơi quê nhà đều đã sẵn sàng.
Riêng hai bà cụ chỉ ăn được những món thanh đạm, Tần Nhã Linh lại cất công chuẩn bị cho hai người họ món gà tiềm thuốc bắc để tẩm bổ.
Ngửi thấy mùi thuốc bắc, bà nội Tề Phong vô cùng thích thú. Chính là, không biết đã bao lâu rồi, bà cụ chưa được dùng qua món ăn bổ dưỡng này. Ở Mỹ, gà ác cùng thuốc bắc thật sự không dễ tìm chút nào.
Vì bà nội cô thích nhất là món này, cho nên cô đã tìm tòi rất nhiều, cũng đã chế biến rất nhiều lần mới có thể làm ra vị ưng ý nhất, không ngấy mà thịt lại mềm, mùi thuốc bắc không quá nồng mà lại hòa quyện vào từng thớ thịt.
Bà nội Tề Phong ăn xong liền tấm tắc khen ngon, chính là vô cùng hợp khẩu vị. Đến khi biết là do cháu dâu làm, bà lại càng cảm thấy yêu thích không thôi.
Tần Khải Minh cùng Trần Phương Thy cũng vô cùng hài lòng cùng yêu thích cô con dâu này, đẹp người lại đẹp nết.
Đám người Thomas tuy không phải lần đầu tiên được thưởng thức những món ăn mang đậm hương vị Hoa quốc nhưng vẫn không khỏi trầm trồ. Chỉ là một món canh, xào đơn giản, khi thưởng thức lại không khác gì mỹ vị nhân gian, khi xuống dạ dày rồi mà vẫn còn đọng lại dư vị khó quên.
JK lớn mật lên tiếng, bất chấp sự có mặt của chủ The Wind: "Nè William, hơn đẳng cấp năm sao của The Wind đấy!"
Tề Phong cũng hùa theo, gật đầu: "Này là dĩ nhiên." Nhưng cũng không quên vuốt mông ngựa: "Đầu bếp thì làm sao có thể sánh bằng chính chủ làm chứ? Cậu nói có phải không?"
JK nhìn sang hai vị trưởng bối đáng kính ở bàn bên kia, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"
JK thở phào nhẹ nhõm, thật là may quá, suýt nữa là xảy ra chuyện lớn rồi! Nhìn ánh mắt của người kia là biết, giết người không dao đấy!
JK điếc không sợ súng, tiếp tục oang mang cái miệng: "Chị dâu nhỏ, cái món đen đen mà hai bà cụ ăn đó, gọi là gì nhỉ?"
"Gà ác tiềm thuốc bắc." Tần Nhã Linh trả lời.
"À ừ, gà tiềm cái gì bắc, đại khái là vậy, tôi cũng muốn ăn thử có được không?"
"JK!" Tề Phong lên tiếng đe anh ta.
Nghe khẩu khí có vài phần không vui của người bên cạnh, Tần Nhã Linh liền mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay hắn trấn an, sau đó gật đầu với JK: "Được, ngày mai sẽ làm cho mọi người ăn nhé, mùi thuốc bắc mọi người không quen, tôi sẽ chế biến theo kiểu khác, được chứ?"
JK hồ hởi, ánh mắt sáng như sao nhìn cô, nịnh nọt: "Chị dâu nhỏ, chị thật là tốt!"
Cô mỉm cười nhìn JK. Vẻ mặt này của anh ta, cô đã nhìn không ít lần cho nên cũng đã quen, không còn cảm thấy sởn gai ốc nữa. Anh ta thật sự là hết nói nổi, chỉ nghĩ đến ăn, có ăn là bất chấp mọi sự, cô cũng chỉ có thể chiều lòng. Dù sao anh ta cũng là khách, chủ chiều lòng khách vốn là chuyện hiển nhiên.
Ngay khi mọi người vừa dùng xong bữa tối thì gia đình Tần Trọng Khang và Tần Diệu Linh cũng đến.
Nhìn thấy một người giống Tần Nhã Linh đến tám phần, những ai không biết họ là chị em song sinh đều tỏ ra ngỡ ngàng, đặc biệt là nhóm Thomas.
Đương lúc hai người họ đến chỗ người lớn chào hỏi thì ở bên kia, Andrew há hốc miệng lên tiếng: "Lily, kia là chị em sao? Lại giống nhau như vậy?"
JK nhìn Andrew bĩu môi: "Cậu bị ngu à? Hỏi vậy mà cũng hỏi, giống nhau như vậy không phải chị em chẳng lẽ anh em?"
"Cô ấy hơn em mấy tuổi?" Andrew hỏi tiếp.
Tần Nhã Linh nghe câu này liền quay sang nhìn người bên cạnh mỉm cười, đúng hơn là cô không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
Ngay khi Tề Phong định lên tiếng thì Tần Trọng Hải lại nói trước: "Anh nghĩ họ hơn nhau mấy tuổi?"
Andrew đưa mắt nhìn sang Tần Nhã Linh, chăm chú nhìn một lần từ trên xuống dưới ngầm đánh giá, sau đó trả lời: "Ít nhất cũng phải ba, bốn tuổi, nhìn cô ấy khá là trưởng thành, hẳn là có gia đình rồi đi!"
"Đúng một nửa rồi, chị ấy đúng là đã có gia đình, nhưng tuổi thì sai rồi." Tần Trọng Hải cười nói.
"Nè, không phải là giống LiLy luôn chứ? Không biết lão hóa à?" Andrew mắt mở to hỏi.
"Cái này thì anh sai rồi, chỉ có người đang ở đây không biết lão hóa thôi!"
"Vậy rốt cuộc người kia bao nhiêu tuổi?" Andrew cứ muốn hỏi tới cùng.
Tần Trọng Hải thở dài rồi lên tiếng: "Hai người họ là song sinh."
Lúc này, những người đang tụ lại một chỗ tám chuyện đều mắt mở to vì ngạc nhiên. Song sinh? Thật là không thể tin được.
"Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Song sinh mới giống nhau như vậy được chứ!" Cậu ta không buồn không vui nói.
Andrew đưa mắt nhìn Tề Phong nói: "Vợ cậu thật sự là bạch cốt tinh!"
Tần Nhã Linh nghe vậy liền mỉm cười: "Chị ấy đã là bà mẹ một con, trông già dặn một chút cũng là lẽ thường thôi mà!"
Thomas thêm lời: "Người phương đông các em chẳng phải có cái câu gì mà... Gái một con... cái gì đó!"
"Là gái một con trông mòn con mắt!" Tần Trọng Hải giúp Thomas hoàn chỉnh câu thành ngữ.
Thomas gật gù: "Đúng rồi. Vậy thì trông phải mặn mà hơn chứ?"
"Mỗi người mỗi khác, không ai giống ai đâu các anh ạ! Chị ấy so với bạn bè đồng trang lứa đã là rất trẻ rồi." Tần Trọng Hải cảm thán.
Andrew gật gù: "Ừm, đúng là vẫn còn trẻ. Anh còn đang nghĩ cô ấy còn độc thân đấy!"
JK liếc xéo: "Hứ, còn độc thân thì chắc là anh vồ tới luôn chứ gì?"
Bị nói trúng tim đen, Andrew mặt mày liền bí xị im lặng không dám lên tiếng.
Tần Trọng Hải nắm bắt buông lời trêu chọc: "Chồng chị ấy đang đứng cạnh đấy. Anh cẩn thận à nha, chồng chị ấy ghen lắm đấy!"
Cả đám người lập tức phá lên cười còn Andrew thì co rúm một góc, ngẩng đầu lên trần than thân trách phận. Số anh đúng là khổ quá mà!
Nghe bên nhóm kia cười đùa không ngớt, cô nhóc Lưu Khánh Đan liền bò ra từ chỗ mẹ nó đi đến chỗ mà nó định vị.
Ôm chầm lấy Tần Nhã Linh, cô nhóc vui vẻ gọi: "Mami!" Lại ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, cất giọng non nớt: "Daddy!"
Tề Phong liền bế cô nhóc lên đặt trên đùi, lên tiếng hỏi: "Sao bây giờ mới tới?"
"Con còn phải đi học nha, với lại phải đợi ba xong việc mới chở con đi nha!"
Lưu Khánh Đan trả lời, sau đó nở nụ cười tươi rói hiện ra hai lúm đồng tiền trông rất ư dễ thương khiến cả một đám người lớn cũng muốn gục đổ.
JK bắt đầu tỏ ra nhiều chuyện: "Nó là con ai? Vì sao lại gọi anh là daddy?"
Tần Nhã Linh lên tiếng trả lời: "Là con của chị em. Em cũng là mẹ nuôi của nó!"
JK ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh cho qua vấn đề, nhìn chằm chằm Lưu Khánh Đan, tiếp tục nói: "Bé cưng, đáng yêu chết được, lại đây chú thơm một cái!"
"Con bé không hiểu anh nói gì đâu, nó chỉ mới ba tuổi mà thôi!" Tần Trọng Hải nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!