San Jose - California - Mỹ, tại The Wind Hotel and Restaurant.
Kết nối vừa thông, Trần Phương Thy vui mừng không thôi, bà chính là chờ đợi cái ngày này đến mòn mỏi, thằng con trai bảo bối cuối cùng cũng báo tin vui, đã rước được con dâu về nhà.
"Con trai ngoan, mẹ thật lấy làm vui mừng!"
"Mẫu thân đại nhân, ngày chín tháng chín con sẽ tổ chức hôn lễ ở Hoa quốc, vậy người tính khi nào đến nhà sui gia hỏi vợ cho hài nhi đây?"
Tề Phong hễ mỗi lần nói chuyện với mẹ của mình đều là cái điệu bộ cợt nhả, hắn đã quen rồi nên muốn đổi lại cũng khó. Hắn chính là thích cách xưng hô này, hơn nữa lại vô cùng hòa ái, mang đậm hương vị quê nhà không phải sao?
"Anh đều xưng hô với bác gái như vậy sao?"
Nghe người bên cạnh đối thoại với mẹ mình như vậy, Tần Nhã Linh cũng thấy hiếu kỳ, liền lên tiếng hỏi.
Hắn gật đầu mỉm cười: "Ừm. Nhưng mà Nhã Nhã, em gọi sai rồi, phải gọi mẹ chứ!"
"Con dâu ngoan, không cần để ý đến nó. Nào, lại gần đây để mẹ nhìn con một chút, xem thằng nhóc thối này có chăm sóc con tử tế hay không?"
Không nhìn thấy trên màn hình có người mà mình mong mỏi, Trần Phương Thy tưởng chỉ có mình thằng con trai. Đến khi nghe thấy giọng nói của cô, bà dĩ nhiên là phải bắt lấy. Nói chuyện với thằng con trai kia, không bằng nói với con dâu, vui hơn nhiều.
Tề Phong xoay laptop qua bên cô một chút, để đối phương có thể nhìn rõ ràng.
"Mẹ vẫn khoẻ chứ ạ?" Cô mỉm cười với người trên màn hình.
Bà cười hòa nhã: "Ừm, cảm ơn con, mẹ vẫn khoẻ."
Liếc nhìn sang người ngồi bên cạnh cô, bà lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật sách: "Thằng nhóc thối, nhìn xem con bé gầy guộc xanh xao thế kia, con có biết cách chăm sóc vợ không thế hả?"
Người nào đó tỏ ra cam chịu, không dám phản bác nửa lời: "Vâng, là lỗi của con. Con sẽ chỉnh đốn lại."
Mặc dù cả tuần nay cô ở bên hắn, thím Ngô cũng bồi bổ cho cô rất nhiều nhưng giống như thể trạng của cô như thế, ăn mấy cũng chẳng lên cân. Hai ngày nay tâm trạng của cô cũng lên xuống thất thường, lại có lẽ nghỉ ngơi chưa đủ nên càng xanh xao hơn. So với thời điểm còn ở bên Mỹ thì hiện tại cô đúng là khác biệt. Cho nên mẹ hắn trách mắng là đúng rồi, là lỗi của hắn cho nên hắn không phủ nhận.
Tần Nhã Linh méo mó cười gượng: "Mẹ à, anh ấy chăm sóc con rất tốt, mẹ đừng trách oan anh ấy."
Bà lại lườm hắn: "Được rồi, con dâu nói vậy rồi thì mẹ tha cho đó. Nhớ mà chăm sóc con bé cho tốt đấy, đợi mẹ đến đó mà không có cải thiện thì chết với mẹ."
Mắng đủ, Trần Phương Thy mới trở về bộ dáng nghiêm túc, nói tiếp: "Ba mẹ sẽ cố gắng sắp xếp công việc, có thể phải mất hai, ba ngày, trễ nhất là cuối tuần mẹ sẽ có mặt ở đó được không?"
"Không thể sớm hơn sao?" Hắn tỏ ra không hài lòng.
"Con trai à, ở đây không thể không có người trông coi, bàn giao công việc rồi nhập thực phẩm xong xuôi cũng phải mất hai, ba ngày, từ San Jose bay đến Hoa quốc nhanh nhất cũng phải mất gần một ngày. Con nói đi, ba mẹ có thể phân thân sao? Hơn nữa về đó cũng chỉ được một ngày, sau đó ba mẹ lại phải trở về ngay vì có cuộc họp thường niên. Đến ngày cử hành hôn lễ, ba mẹ trở lại, có được hay không?"
Nghe Trần Phương Thy nói vậy, Tần Nhã Linh cũng khẽ nhíu mày. Cô có lẽ phải cân nhắc một chút về việc hai bên gia đình nói chuyện với nhau qua Facetime. Nhưng cốt yếu là phải xem ba mẹ cô có đồng ý hay không nhưng có lẽ cũng không vấn đề gì vì ba mẹ cô không phải là người quá khắt khe. Hoặc là dời ngày lại, nhưng mà e rằng người đàn ông kia nhất định không đồng ý.
Quả nhiên khi cô nói muốn dời ngày tổ chức hôn lễ, Tề Phong ngay lập tức phản đối: "Không cần! Họ sẽ sắp xếp được, em không cần lo lắng."
"Thằng con bất hiếu, con dâu còn biết nghĩ cho ba mẹ, mà con thì... Haizzz.. Thật là..."
Trần Phương Thy bĩu môi lắc đầu với Tề Phong, xong ngay lập tức trưng ra bộ mặt hớn hở với Tần Nhã Linh: "Con dâu ngoan, mẹ thấy thật vui vẻ, cho nên, mẹ muốn nhanh một chút đem con về nhà bầu bạn, không cần thằng con trai bất hiếu kia, ba bữa nửa tháng cũng chẳng nhìn thấy mặt nó."
"Mẫu thân đại nhân, cô ấy là vợ con mà người tranh giành cái gì? Mẹ nói xem, con có nên để cô ấy đến nhà mẹ hay không?" Tề Phong nhếch miệng cười. Hắn chính là không chịu thua.
"Con dâu ngoan, con nói một câu công bằng đi!"
Thấy nói với thằng con trai chẳng có tác dụng, bà liền quay sang nói với cô. Chỉ cần cô đồng ý, dĩ nhiên bà phải giành cho được. Con dâu này, bà mong mỏi lâu lắm rồi.
Cô ở bên cạnh không dám lên tiếng, một phần là xấu hổ, một phần là không biết phải nói gì. Có lẽ ở gia đình hắn, cô vẫn còn nhiều điều chưa biết rõ, cho nên, thời gian để thích nghi là hoàn toàn cần thiết.
"Được rồi, cứ như vậy tiến hành, ba mẹ sẽ nhanh chóng qua đó!"
Trần Phương Thy nở nụ cười hiền hòa, nói tiếp: "Bây giờ mẹ phải đi thông báo với ba con, cả bà nội con nữa, mọi người sẽ mừng lắm đây!"
"Vâng, lúc khác con lại gọi cho mẹ."
"Được."
"Con chào mẹ."
"Con chào mẹ." Tần Nhã Linh cũng mỉm cười gửi lời chào.
"Ừm, mẹ cúp máy đây."
Sau khi thoát mạng, Tề Phong nắm lấy tay cô nhẹ giọng nói: "Bên phía gia đình anh xem như đã xong rồi, hiện tại chỉ còn gia đình em. Chúng ta hiện tại cùng họ bàn về việc tổ chức hôn lễ được chứ?"
Cô gật đầu: "Vâng, em đều nghe anh."
"Vậy đi thôi. Giờ này chắc mọi người đang tụ tập ở chỗ cũ đấy."
Rời khỏi biệt thự, Tề Phong cùng Tần Nhã Linh đi về phía khu cafe bờ hồ. Quả nhiên hắn nói không sai, gia đình cô đều đang tụ họp đông đủ ở nơi đó.
Nhìn thấy con gái sắc mặt hồng hào cùng con rể tay trong tay bước đến, vợ chồng Tần Trọng Huy nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Xem ra sắp sửa đề cập đến chuyện cưới xin đây.
Sau khi an vị tại ghế ngồi, Tần Nhã Linh quay sang nhìn người bên cạnh rồi quay lại đối diện với hai vị trưởng bối.
Hít sâu một hơi, cô cất giọng: "Ba mẹ, chúng con dự định ngày chín tháng chín sẽ tổ chức hôn lễ."
Nghe lời này, Tần Trọng Huy không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ khẽ nhướn mày. Trước kỳ nghỉ dưỡng, Tề Phong đã đề cập qua với ông, tối qua nơi bờ biển đã diễn ra màn cầu hôn lãng mạn, cả gia đình cô đều ở phía xa chứng kiến, chỉ là cô không biết mà thôi. Cho nên cả gia đình cô đều đã có sự chuẩn bị.
Ông liếc nhìn Tề Phong, sau đó làm bộ kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy?"
Cô cười trả lời: "Cũng không nhanh đâu ạ, con có thể tự lo được. Hình cưới đã có, áo cưới cũng có, trang trí hôn lễ cũng có công ty tổ chức sự kiện, chỉ cần in thiệp và chọn nơi tổ chức nữa là xong."
Hai vị trưởng bối lại quay sang nhìn nhau, anh em của cô ngồi cùng bàn cũng trợn tròn mắt giống như không tin vào tai của mình. Không ngờ chỉ mới qua một đêm lại có thể khiến cô ra quyết định này, lại còn sắp xếp đâu ra đó, thấy khó tin cũng là hợp tình hợp lý.
Tần Trọng Huy nhìn con gái rồi người ngồi cạnh cô muốn nghe một câu từ đối phương.
Tề Phong nhận được ánh mắt thăm dò từ ông, hiểu ý liền lên tiếng: "Vâng, chúng con đã quyết định, mong ba mẹ chấp thuận. Vài ngày nữa ba mẹ con sẽ về nước thưa chuyện cùng hai người."
Nhìn sự cương quyết cùng tự tin của hắn, trong lòng ông ngầm hài lòng, nhiều hơn là sự tán thưởng. Nếu đã suy nghĩ chu toàn, cũng sắp xếp đâu ra đó, ông còn có thể nói gì được đây. Hơn nữa, đứa con gái rượu của ông đã chịu nghĩ đến chung thân đại sự, ông há lại không vui mừng?
Vui mừng thì vui mừng, nhưng vì hạnh phúc cả đời của nó, ông vẫn phải cân nhắc.