Vào bên trong không được bao lâu thì Mục Duật mua nước cho cả ba. Không biết vô tình hay cố ý mà cốc coca trên tay hắn lại đổ xuống làm ướt một mảng ở quần Tư Kỳ. Hắn xin lỗi rồi lôi từ đâu ra chiếc quần dài yêu cầu cô đi thay.
Sau đó ba người bọn họ lân la đến khắp nơi trong công viên giải trí, thử nghiệm những trò mà trước đây chưa từng chơi. Cả ba người đều là lần đầu được trải nghiệm, ít nhiều đều có chung một cảm xúc.
Cuối ngày, Mục Duật đưa họ lên ngồi trên chiếc đi quay khổng lồ. Nghe nói chính là chiếc đu quay lớn nhất cả nước.
Ngồi trong chiếc đu quay lửng lờ trên không, Cẩn Y ngồi trong lòng Tư Kỳ đã thấm mệt nhưng vẫn cười rạng rỡ:
“Papa, có phải cảnh này rất giống trong câu chuyện của người phụ nữ hôm qua papa đọc cho con nghe không? Cũng là ngồi trên chiếc đu quay thật đẹp, hai mẹ con trong truyện đều rất hạnh phúc. Y Nhi cũng vậy, rất rất hạnh phúc. Cô Tư Kỳ là mami, con là cô bé trong trong truyện, có thêm cả papa nữa. Có phải con hạnh phúc hơn họ không?”
Hai người lớn không hẹn mà nhìn nhau, ánh mắt dừng lại trong giây lát, như có cùng suy nghĩ, hai người liền quay đi sau đó.
Tư Kỳ bỗng nhiên thấy không khí trong này rất nóng, tim cô lại đập rất nhanh, chỉ sợ Cẩn Y nghe thấy liền nói với Mục Duật. Nếu như thế thật thì cô biết giấu mặt vào đâu!
Sau vài giây, Mục Duật lên tiếng:
“Đúng vậy, con quả…”
“Suỵt.”
Tư Kỳ ra hiệu cho hắn im lặng, không biết Cẩn Y đã ngủ từ lúc nào.
Hắn lại chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt cô, nhìn rất lâu, làm cô ngượng ngùng đỏ cả mặt.
“Anh… đừng nhìn nữa. Mặt tôi sắp thủng đến nơi rồi.”
Không biết hắn nghĩ gì, từ ghế đối diện, hắn đi đến ngồi bên cạnh cô.
Mà vòng đu quay mới đến được phân nửa. Ánh mắt trời xuyên vào lớp kính trong suốt chiếu lên sườn mặt của hai người. Một người trốn tránh, còn một người ôn nhu nhìn người trốn tránh.
Đến lúc hắn định đưa tay lên gạt lọn tóc đang dính trên má Tư Kỳ thì cô đột nhiên nghiêng người về phía hắn, vừa vặn nằm vào lồng ngực rắn chắc, thở đều.
Cô cũng rất mệt rồi.
Mục Duật chỉ biết thở dài, vòng tay ôm hai người phụ nữ quan trọng của mình. Biết đến bao giờ cô mới biết được hành động của hắn ám chỉ điều gì.
Tối đến tại khách sạn.
Cốc, cốc, cốc.
“Vào đi.”
Tư Kỳ mở cửa phòng hắn bước vào.
“Y Nhi vẫn còn ngủ à?”
Mục Duật không trả lời, tập trung lau khô mái tóc ướt vừa tắm xong của mình.
Tư thế nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống:
“Đây là bảng khảo sát về chất lượng của công viên giải trí tôi vừa làm xong. Tí nữa phiền anh xem qua.”
Nói xong cô định quay người rời đi thì hắn nói với theo:
“Lát nữa cùng tôi đi đến một nơi.”
Cô nhìn vào động hồ con lắc treo tường, không khỏi thắc mắc:
“Muộn vậy rồi còn đi đâu?”
Giờ đã quá mười giờ đêm rồi.
Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời, không có ý định cho cô từ chối:
“Cho cô mười phút sửa soạn.”
Tư Kỳ hậm hực đi ra đóng cửa lại. Bên ngoài, cô không ngừng chửi bới tên sếp oái oăm của mình. Tự nhiên nổi hứng đi ra ngoài vẫn đêm, nghĩ thế nào cũng không được bình thường. Đúng là đầu óc hắn chỉ bình thường lúc làm việc thôi!
Ban ngày thời tiết mang theo hơi nóng nhưng chuyển đêm, trời lại nhiều gió và hiu hiu lạnh. Ở thành phố của cô, không có chuyện thời tiết thất thường như thế này, cô cũng không biết ở đây hắn đã đặt trụ sở quan trọng gì mà chọn đây là nơi công tác.
Tư Kỳ mặc một bộ đồ thoải mái, khoác thêm chiếc áo khoác bên jean bên ngoài, cô ngồi vào xe.
Sau khi đóng cửa cho cô, Mục Duật mới vòng qua bên còn lại lên xe. Trong lúc khởi động xe, hắn đột nhiên lên tiếng:
“Tôi thấy em mặc như vậy rất ổn. Bộ lúc sáng rất xấu.”
Khoé môi cô giật giật, không biết hắn là đang khen hay chê mình. Cô im lặng không trả lời, hắn cũng không nói gì tiếp theo. Chiếc xe Benz lao nhanh trên đường, đến một khu đất trống với thảm cỏ xanh bắt mắt ngay cả trong màn đêm thì dừng lại.
Xuống xe, một cơn gió mạnh thổi qua khiên cô rùng mình, mắt đưa nhìn về phía Mục Duật, hắn chỉ mặc một chiếc áo đen cộc tay, chẳng lẽ không biết lạnh sao? Nhưng ai quan tâm chứ, thứ cô quan tâm là tại sao hắn lại đưa cô đến đây.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Trong chớp mắt, bàn tay cô đã nằm gọn trong tay hắn, bị hắn kéo đi về phía trước.
“Này, để tôi tự đi.”
Cô ghét bỏ nói nhưng không làm sao thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của hắn. Đi một đoạn cũng đành mặc kệ, không thèm phản kháng nữa.
Hắn đưa cô đến một vùng đất trống bao la, phía trước vài mét chính là một vài người cùng với một chiếc khinh khí cầu màu đỏ rực đang được đốt lên.
Trong phút chốc, cô đã tưởng tượng cảnh mình ngồi lên trên đó hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng nhanh chóng thức tỉnh, cánh tay cô một lần nữa bị kéo về phía trước. Lúc khinh khí cầu đang bay lên trên cao, cô mới biết đây là sự thật, cô đang cùng Mục Duật đang bắt lên bầu trời đêm ở thành phố hoa lệ.
Cô dường như rũ bỏ mọi ân oán thù hằn, xem Mục Duật như một người bình thường, cô vui sướng chỉ tay về phía trước, thoải mái nói:
“Anh nhìn thấy không, đó là công viên lúc sáng ra đi đó. Buổi tối trông nó càng đẹp hơn nữa.”
Ánh sáng cùng những ngôi nhà phía dưới dần dần nhỏ lại, khi nhìn xuống chỉ là những ngôi nhà xếp nói gần như như khối rubic muôn hình vạn trạng, rực rỡ sắc màu.
Cô mải chìm đắm trong vẻ đẹp của thành phố vào ban đêm mà không chú ý bàn tay của ai đó đã vòng qua ôm gọn cô vào trong lòng.
“Thế nào? Đẹp chứ?”
“Ừm, đúng là rất đẹp, tôi đã mơ ước điều này từ rất lâu rồi. Thật sự rất kỳ diệu đó, sở thích của anh lại giống tôi như thế!”
“Đó không phải sở thích của tôi, mà đó là vì em!”