Trợ lý Thừa mở cửa phòng CEO, anh giơ tay hướng vào bên trong:
“Vào đi rồi cô sẽ biết.”
Nhìn vào bên trong, không khí lạnh làm cô lùi lại, bộ đang phòng thủ như một con nhím xù lông, trừng mắt lên với anh ta:
“Anh nói đi rồi tôi vào.”
Đúng thật à không dễ dàng. Tại sao lại bắt anh làm trung gian giữa hai người chứ? Làm việc của một trợ lý chưa đủ mệt hay sao? Trợ lý Thừa thở dài, anh nhìn vào người đang ngồi nhàn nhã bên trong để cầu cứu.
“Cả hai vào đây đi.”
Trong giọng nói của Mục Duật cũng không biểu hiện ra cảm xúc nào.
Bên ngoài, khi giọng nói đó cất lên, Tư Kỳ không khỏi giật bắn người. Quả thật đối với cô, thứ gì trên người Mục Duật cũng đáng sợ, nhất là giọng nói này.
Trợ lý Thừa đi vào trước, Tư Kỳ bên ngoài tức giận giậm chân vài cái cũng nối gót theo sau. Cả đoạn đường cô chỉ cúi gầm xuống.
“Mục Tổng có gì chỉ bảo?”
Trong phòng mùi thuốc lá cay nồng sặc lên khiến cô khó chịu, cô bất giác mà mặt nhăn lại. Ánh mắt nhanh nhạy quét qua mặt bàn, gạt tàn thuốc đã đầy ắp từ lúc nào. Khi trước, cô chưa từng biết hắn lại có thói quen hút thuốc nhiều đến vậy.
Mục Duật vẫn giữ vẻ lạnh lùng độc tôn, hắn giơ tay yêu cầu trợ lý mở cửa sổ, cũng là bàn tay đấy chỉ về chiếc bàn xếp vuông góc xếp liền với bàn hắn, là chiếc bàn cũ bị mất của cô:
“Từ nay em sẽ làm việc ở đây. Vào bàn làm việc đi.”
“Hả?”
Tư Kỳ không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không nói lại lần hai.”
Cô siết chặt hai nắm tay cố gắng kìm chế tức giận, giọng nói vì thế mà khàn nhẹ:
“Ít nhất anh cũng cho tôi biết lý do chứ?”
Hắn hờ hững trả lời:
“Ở đây tôi chỉ quen em, không thể nhờ người lạ.”
Cái lý do ấu trĩ gì vậy trời?
Ba vạch đen dài chảy trên đầu cô, hắn dường như không biết điều đó sẽ khiến cô mang họa vào người, hoặc biết nhưng vẫn cố ý. Vì điều hắn muốn chẳng phải là khiến cô đau khổ sao?
“Trong bao lâu?”
Cô có thể lờ đi quá khứ để chấp nhận điều này, nhưng vấn đề là nếu ở đây lâu quá cô sợ mình phát điên mất.
“Nhanh thôi.”
Con mẹ nó Mục Duật nhà anh, cho người ta cái thời gian cụ thể thì chết à?
Nhưng cũng không thể làm gì được.
“Được thôi, tôi làm.”
Ngữ khí vô cùng cứng rắn nhưng để thốt ra lời này, cô Tư Kỳ đã hao tổn vài năm tuổi thọ.
Ừ thì chuyện cũng không có gì đáng nói nếu như Mục Duật hắn cho cô làm việc bình thường. Đằng này bắt cô ngồi một chỗ từ sáng đến trưa cũng không có một việc gì giao phó xuống. Hắn kêu cô đến đây đuổi ruồi chắc? Hay là hắn giàu quá muốn vung tiền bố thí?
Tuy nghĩ vậy nhưng Tư Kỳ không dám mở miệng đòi hỏi, chỉ sơ nói câu nào làm hắn phật lòng thì người khổ cũng chỉ là cô. Ngồi cả buổi, cô nhìn đông ngó tây, lúc hắn không chú ý, tầm mắt cô lại dời lên người hắn.
Không thể phủ nhận dáng vẻ làm việc của hắn vô cùng ưu tú. Khuôn mặt với đường nét hài hoà, góc cạnh, sóng mũi cao, đôi mắt đen sâu thăm thẳm kết hợp với tướng ngồi của một vị tổng tài bá đạo toát lên một vẻ cao ngạo, quyền lực đến bức người. Và hắn sở hữu một đôi môi mỏng rất quyến rũ, nhưng mà người ta hay nói, môi mỏng thường rất bạc tình.
Và hắn chắc chắn là một trong số đó!
“Em nhìn đủ chưa?”
Khi cô đang chìm đắm vào suy nghĩ xấu xa của mình, Mục Duật đã nhìn chằm chằm cô từ lúc nào. Con ngươi đen láy của hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cô chột dạ, sự sợ hãi đột nhiên bao trùm khiến cô lắp bắp bất thường:
“T… tôi rảnh quá… nên là…”
Trợ lý Thừa khi nãy đi ra ngoài đột nhiên trở về:
“Mục Tổng, chuẩn bị xong rồi.”
“Đi thôi.”
Mục Duật đứng dậy, tay tuỳ tiện đút vào túi quần.
“Tôi cũng phải đi sao?”
Hắn đảo mắt nhìn cô, gật đầu.
“Cầm theo bảng báo cáo trên bàn em.”
Hắn rảo bước đi trước.
Tư Kỳ nhìn lên bàn, đúng thật là có một bảng báo cáo vừa in ra, ghi rõ “báo cáo kiểm tra máy móc thường niên”. Nhưng cô đâu biết làm mấy thứ này. Cô ngẩng đầu, chưa kịp hỏi thì hắn đã đi ra ngoài cánh cửa.
Thật là quá đáng!
Tư Kỳ, kiếp trước mày mắc nợ anh ta cái gì mà kiếp này mày lại khốn đốn như thế này?
Cô vội vàng cầm bảng báo cáo trên tay, vớ đại một cây bút rồi nhanh chóng chạy theo. Vì khi sáng bị giày cao gót làm trặc chân nên bây giờ cô không thể chạy nhanh được.
“Đợi tôi với, tôi không đi nhanh được.”
Mục Duật đang đi đột nhiên hắn xoay người đi ngược lại, tiến về phía Tư Kỳ. Mặt hắn trước sau đều lạnh lùng nên cô đã nghĩ hắn là đang tức giận với cô, liền ngắm nghiên mắt lại, đợi một cơn bão sắp đến.
“A…”
Trong vòng một khoảnh khắc, Mục Duật bế gọn cô lên trên tay.
Tư Kỳ vẫn chưa nhận thức được điều gì, liền giãy giụa:
“A… anh làm gì vậy hả? Thả tôi xuống, Mục Duật, à không Mục Tổng!”
“Đừng nháo, quần lót của em, tôi nhìn thấy hết bây giờ!”