Chiếc Roll-Royce sang trọng xé màn đêm lao đi như một mũi tên bạc. Tề Yến Thanh ngồi trong xe nóng ruột nhìn ra ngoài khung cửa, mưa quất ràn rạt vào cửa kính, cảnh vật loang loáng trôi vụt vụt qua với tốc độ chóng mặt.
Khi hắn rời khỏi biệt thự, lúc đó Ân nhi sức cùng lực kiệt nằm trên giường, đến một ngón tay cũng không còn hơi sức để động cựa, hắn còn căn dặn Dung quản gia để mắt tới cô, tại sao lại xảy ra chuyện?
Những ngón tay tinh tế của hắn thít chặt lại, thanh âm trầm khàn vang lên, mang chút thúc giục.
_ Kính Hàm! Nhanh lên chút nữa!
_ Tề tổng! Thuộc hạ đã lái đến 80 km rồi! Trời tối đi nhanh sẽ rất nguy hiểm!
_ Cứ tăng tốc đi!
Kính Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, gương mặt ngày thường luôn trầm tính của Tề Yến Thanh giờ đây cứng đờ lo lắng, chưa bao giờ anh thấy hắn bộc lộ bất an ra mặt rõ rệt như vậy.
Kính Hàm do dự một chút, bàn tay anh siết chặt hơn vào vô lăng đến đổ mồ hôi....ấn nhẹ chân ga.
Bên ngoài cửa kính, tiếng gió xé mưa rơi rít gào, chiếc Roll-Royce lao vun vút như một mũi tên xuyên thấu màn đêm.
*****
Cánh cửa đồng nặng nề của biệt thự vừa mở ra, Kính Hàm đã gấp gáp đánh xe vào trong sân trước. Xe vừa dừng lại, còn chưa kịp tắt máy, Tề Yến Thanh đã vội vàng mở bung cửa xe nhảy xuống, mưa vẫn rơi nặng hạt, vô tình quật lên cảnh vật xung quanh.
Vừa bước ra ngoài, Tề Yến Thanh đã nghe thấy tiếng Dung quản gia vừa khóc vừa nói nghẹ ngào.
_ Thiên Ân! Con mau đứng lên đi! Trời mưa lớn lắm! Mau vào nhà đi việc gì để sáng mai làm được không?
Bà cùng đám vệ sĩ đứng lố nhố bên ngoài, bất lực nhìn bóng dáng gầy yếu của Thiên Ân trong bộ váy trắng ướt đẫm nước mưa và bùn đất, mái tóc bung xõa toán loạn bết trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt hoang dại, bàn tay điên loạn đạo bới đất trồng vườn hoa Bạch trà lên.
Khi thoa thuốc và giúp cô tắm rửa mặc lại quần áo, Dung quản gia đau lòng đặt cô nằm im trên giường, nhìn cô thiêm thiếp mới an tâm xuống bếp nấu tổ yến cho cô bồi bổ sức khỏe, nào ngờ vừa mới múc ra bát, đã nghe thấy trên phòng ngủ dội xuống một tiếng kính vỡ rúng động. Tất cả còn bàng hoàng chưa kịp chạy tới, đã thấy Thiên Ân bước xuống cầu thang, gương mặt điên loạn, trong tay là một mảnh kính vỡ, bàn tay chảy máu nhỏ từng giọt.
_ Bất cứ ai tiến đến! Tôi sẽ tự sát ngay lập tức!
Thiên Ân đã nói như thế, và giữa cơn mưa như trút nước, cô lao ra ngoài điên cuồng đào đất trong vườn hoa, bất cứ ai có ý định lại gần hay ngẳn cản, thì bàn tay cô luôn cầm sẵn mảnh kính vỡ...
Mọi người sợ cô điên loạn không làm chủ được mình, không một người nào dám manh động. Dung quản gia lập tức gọi điện báo cho Kính Hàm, vừa gọi vừ khóc, sợ đến mức nói không lên câu.
Và từ khi đó tới giờ, Thiên Ân vẫn ra sức đào bới ngoài khu vườn, mặc cho mưa vẫn rơi xối xa, máu vẫn rỉ ra nơi bàn tay.
Tiếng mưa rào rào rát bọng quất lên mọi người. Tề Yến Thanh đưng chết lặng trong vườn, nhìn Ân nhi của hắn điên cuồng đào đất, thân hình thiếu nữ trong mưa nhỏ bé cô độc đến đau xót, mưa cùng bùn đất dính khắp cơ thể cô, bờ vai cô run lên, hai cánh tay điên cuồng đào bới, những đóa hoa trà trắng rụng lả tả trên đất, rải xung quanh cô tàn lụi.
Tề Yến Thanh bước lại, những người vệ sĩ đã nhận ra hắn, nhưng nhận được chỉ thị ngầm của Kính Hàm, lập tức thối lui.
Hắn dứng sau lưng Dung quản gia, lúc này hình dáng của cô càng hiện lên rõ rệt. Mưa vẫn quất xối xả vào đôi mắt mở lớn của hắn rát bỏng, nhưng hắn không muốn nhắm mắt, sợ rằng chỉ một thoáng lơ đễnh thôi, mưa sẽ hòa tan đi hình ảnh Ân nhi của hắn!
_ Thiên Ân! Con đừng đào nữa! Con sẽ cảm lạnh mất! Nghe lời ta dừng lại đi!
Dung quản gia vẫn không hề hay biết Tề Yến Thanh và Kính Hàm đang đứng ở phía sau, khóc lóc năn nỉ bên cạnh, Thiên Ân vẫn như một người phát điên, hai bàn tay cô điên cuồng đào đất, như muốn đào hết toàn bộ đất trong vườn Bạch trà lên.
_ Bác Dung! Con phải đào! Con phải đào!
_ Thiên Ân! Tại sao con lại cố chấp đào như vậy? Con tìm cái gì? Tạnh mưa ta sẽ cùng con tìm! Mau đứng lên đi!
_ Không! Con phải tự đào! Đợi tạnh mưa ông ta về...sẽ không kịp nữa!
Thiên Ân nhợt nhạt nói, ánh mắt tê dại như người điên, đôi tay nhỏ bé dính đầy bùn đất và máu, nước mưa khiến cô run lên vì lạnh.
_ Thiên Ân! Mau dừng tay lại đi!
Dung quản gia quỳ xuống bên cạnh, liều mình muốn giữ cô lại, lập tức Thiên Ân cầm chắc mảnh kính bên cạnh, hét lên.
_ Không! Bác Dung! Bác để con đào lên đi!
Thiên Ân cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, nỗi đau xé thắt tâm can khiến cô điên cuồng gào khóc. Nước mưa quất càng lúc càng mạnh xuống cơ thể, như gào thét than khóc cùng cô.
_ Đất trong vườn hoa này....toàn bộ đều là MẸ của con!!!
_ Đều là tro cốt....của mẹ con....mà...!!!
Thiên Ân đau đớn gần như điên loạn, bàn tay cô nắm chặt lấy những nắm đất đã ướt nhão trong mưa, nước mắt nóng hổi hòa cùng nước mưa buốt lạnh chảy trên gương mặt tuyệt vọng. Tiếng than khóc đau đớn tận tâm can như xé toạc trái tim mọi người.
Kính Hàm kinh hoàng chết lặng, ánh mắt anh hướng về Tề Yến Thanh, lúc này dường như cũng hóa đá!
Hình ảnh Thiên Ân ngồi bệt dưới đất, tay ôm những nắm đất trồng hoa, khóc đến điên loạn trong mưa in sâu chấn động vào tâm trí hắn, cứa sâu một đường vào trái tim hắn, làm cho trái tim lạnh lùng giá băng của hắn đau nhói lên đau đớn.
Cơn đau thấu tim gan, khiến cho hắn gần như chết lặng.
Nhìn Thiên Ân bật khóc như một đứa trẻ đi lạc, tuyệt vọng mất phương hướng, hắn bàng hoàng nhận ra, dường như trong lòng hắn, luôn sợ cảm giác phải đối mặt với hình ảnh này của cô!
Nhìn thấy cô như vậy, tim hắn giống như bị một bộ móng vuốt sắc nhọn cào rách làm hai nửa.
Tề Yến Thanh đau lòng cởi áo khoác ngoài ra, nhanh chóng bước tới phía Thiên Ân.
Dung quản gia nhìn thấy Tề Yến Thanh đột nhiên xuất hiện, hốt hoảng kinh ngạc. Thân hình to lớn hắn bước đến sau Thiên Ân, nước mưa làm ướt chiếc áo sơ mi trắng, lớp vải in lên là da màu đồng khoẻ khoắn, làm thân hình cường tráng nam tính của hắn ẩn hiện, đẹp đến ngạt thở.
Nước làm ướt mái tóc đen thẫm, những sợi róc loà xoà trước vầng trán của Tề Yến Thanh, nhưng không thể che đi ánh mắt đau đớn của hắn đang nhìn Thiên Ân.
Thiên Ân đột nhiên cảm thấy một luồng hơi ấm áp sau lưng, sau đó thì mưa cũng ngừng rơi trên đầu. Cô kinh ngạc đờ đẫn ngửng lên, đôi mắt to tròn lập tức chấn động.
Cha nuôi đứng ngay phía sau lưng cô, thân hình cao lớn phi phàm như chắn cả gió mưa, dùng áo vest của mình che mưa cho cô.
Thanh âm trầm thấp mang theo nhẹ nhàng lạ lẫm, dịu dàng nói với cô.
_ Ân Nhi! Đừng làm loạn nữa! Vào trong đi!
_ Ông cút ra!
Thiên Ân nhìn thấy Tề Yến Thanh, lập tức giống như nhìn thấy kẻ thù, gay gắt chống trả. Bàn tay cô vươn lên tóm lấy tay áo vest giật xuống, chiếc áo vest trên tay hắn tuột ra, rơi xuống đất!
_ Tôi không cần ông giả mèo khóc chuột!
Thiên Ân đứng dậy, mái tóc ước bết lên gương mặt trắng bệch bạc, ánh mắt quật cường nhìn Tê Yến Thanh, bàn tay nắm chặt lấy mảnh kính vỡ run rẩy...
_ Ông muốn làm gì? Muốn dùng cách gì vũ nhục tôi nữa? Ông muốn trước mặt mẹ tôi làm ra chuyện cầm thú gì nữa?
Thiên Ân chỉ tay xuống vườn hoa trà tan nát, gào lên trong tiếng mưa đến lạc giọng. Dung quản gia và Kính Hàm chứng kiến, đều đau lòng như cắt.
_ Ân Nhi! Ta không làm gì con! Ngoan! Vào nhà đi! Con sẽ cảm lạnh mất!
Tề Yến Thanh trước phản ứng điên cuồng của cô lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng tiến đến, điệu bộ như dỗ dành một con thú nhỏ, vòng tay to lớn giang ra như muốn đón cô vào lòng.
_ Nhà ư?
Thiên Ân lùi lại, bật cười chua chát.
Điệu cười đau đớn tuyệt vọng.
_ Cái gọi là "Nhà" đối với tôi, chính là Cô nhi viện đã bị thiêu cháy đó! Còn nơi này chưa bao giờ là nhà của tôi!
Thiên Ân lắc đầu, chỉ tay vào biệt thự Bạch Trà hét lên.
_ Nó chỉ là nhà tù giam người của ông! Là nơi ông biến tôi thành công cụ thoả mãn thú tính của ông!
_ Nơi này đối với tôi, hay đối với mẹ tôi....đều không phải là nhà!
Tề Yến Thanh nhìn cô vừa khóc lóc vừa gào thét, nhìn tháy bàn tay cô rướm máu, đau xót vô cùng.
Hắn vẫn bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh đến mức kẻ thuộc hạ lâu năm như Kính Hàm còn thấy ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy hắn xuống nước năn nỉ một người đến thế.
_ Được! Con không vào nhà ta chở con đi bệnh viện! Con xem, tay bị thương rồi!
_ Bệnh viện ư?
Thiên Ân cười lạnh, bàn tay cầm mảnh kính của cô siết lại chắc hơn, từ từ đưa lên...
_ Tôi nghĩ rằng, người cần đi bệnh viện bây giờ, là ông!
Rồi trong phút chốc, Thiên Ân dùng hết sức bình sinh, nhằm ngực trái của Tề Yến Thanh mà lao tới.
Cô muốn dùng mảnh kính này, trước nơi hắn rải tro cốt của mẹ cô, máu đền máu!
_ Tề tổng!
_ Thiên Ân!
Kính Hàm và Dung quản gia đồng thanh hét lên, vội vã lao tới. Nhưng lại bị bàn tay của Tề Yến Thanh ngăn lại.
Giây phút sau, mảnh kính trên tay Thiên Ân điên cuồng đâm xuống bả vai trái của hắn.
Máu tươi phun ra, thấm vào mảnh kính, thấm vào bàn tay cô, hoà cùng mưa chảy thành dòng...
Kính Hàm kinh ngạc nhìn Tề Yến Thanh đứng im dưới mưa, máu đỏ từ vết thương nơi mảnh kính ghim vào da thịt tứa ra hoà cùng nước mưa loang máu, điềm tĩnh nhìn Thiên Ân cắn chặt răng nắm lấy mảnh kính ấn mạnh.
Tề Yến Thanh vốn thân thủ phi phàn, đừng nói đến sát thủ bình thường, ngay cả Kính Hàm nếu muốn đánh trực diện hắn là đều không thể! Vậy mà tại sao hắn lại đứng im để cho một cô gái yếu đuối đâm mình?
Anh ngơ ngác nhìn Tề Yến Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thiên Ân, thanh âm dịu dàng vang lên.
_ Đâm mạnh thêm chút nữa....nếu con thấy dễ chịu hơn...
Bàn tay hắn dịu dàng nắm lấy những ngón tay lạnh toán run rẩy của cô, dùng sức giúp cô ấn sâu mảnh kính vào da thịt mình.
Máu đỏ chảy xuống dữ dội hơn...
Thanh âm dịu dàng của hắn vang lên, chứa bao nhiêu vỗ về từ tính...
_ Con dễ chịu hơn chưa? Giờ có thể đi bệnh viện rồi chứ?
_ Tại sao....?
Thiên Ân lắc đầu, buông tay khỏi mảnh kính vỡ, lặng lẽ khóc nấc lên...
_ Tại sao....tôi lại không thể.....xuống tay giết ông?
Khi đó, đúng là cô rất muốn dùng mảnh kính đâm vào trái tim hắn, lấy mạng hắn!
Nhưng không hiểu sao, khi mũi sắc nhọn của mảnh kính gần chạm tới giữa ngực hắn, Thiên Ân lại không thể xuống tay, vội vàng hướng mũi nhọn sang bả vai hắn mà đâm xuống!
_ Tại sao....?
Thiên Ân lắc đầu điên loạn, những bước chân chới với lùi ra xa loạng choạng, máu nhỏ xuống từ bàn tay cô thấm vào váy trắng như đoá bỉ ngạn đỏ rực rỡ ma mị....
Một tiếng sét đột ngột vang lên, đôi mắt Thiên Ân loé lên một tia chấn động....
Rồi trước mặt mọi người, lăn ra bất tỉnh.
_ Ân Nhi!
Tề Yến Thanh điên cuồng lao tới, vội vàng bế bổng cô lên. Máu vẫn chảy không ngừng nơi bả vai hắn nhưng dường như hắn không hề để tâm tới.... Tề Yến Thanh quay phắt đầu lại, giận dữ cùng lo lắng thét lớn.
_ Kính Hàm! Mau lái xe tới bệnh viện!
_ Vâng! Tề tổng!
Dung quản gia khóc lóc run rẩy bên cạnh, vội vàng chạy theo Tề Yến Thanh, vòng tay mạnh mẽ đang bế cô của hắn cũng thoáng run rẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!