Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Giai Kỳ

_ CẤP CỨU!!!! BÁC SĨ!!!! BÁC SĨ!!!!

Cáng đẩy cứu thương được mang ra ngay bên ngoài bệnh viện khi xe của Lôi Triệt vừa tới. Vệ sĩ cùng y tá và điều dưỡng nam nhanh chóng đỡ hắn nằm trên xe, gấp gáp đẩy vào bên trong. Tiếng bánh xe nghiến miết trên nền gạch như cứa vào trái tim của Giai Kỳ.

Ngô Lỗi cùng toán vệ sĩ hoảng loạn chạy bên cạnh, nhìn Lôi Triệt nằm bất động như một tượng sáp trên xe đẩy…

Bàn tay to lớn của Lôi Triệt từ lúc ở nhà cho đến khi tới bệnh viện luôn nắm chặt lấy bàn tay cô, Lôi Triệt giống như lên cơn đau tim, dần rơi vào mê sảng mơ hồ…Điều duy nhất giữ cho hắn tỉnh táo, chính là gương mặt đẫm mồ hôi, khóe mắt đẫm nước mắt của Giai Kỳ, sự hoảng loạn trên gương mặt cô….

Hắn muốn thốt ra điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra thành lời, trái tim hắn rất đau, lồng ngực lại càng đau, đau như thể có một sợi dây thép lớn đang bó chặt lấy trái tim, bó chặt lấy lồng ngực của hắn, rồi mỗi đầu được buộc vào một cái máy kéo, dần dần thít chặt hắn lại…

Hắn cố gắng đụng đậy một ngón tay, nhưng cũng không thể….Toàn thân hắn, gần như phế liệt rồi….

Trải qua quá nhiều kinh động, các bác sĩ tại bệnh viện Royal đã nhẵn mặt Giai Kỳ. Bọn họ chỉ kinh ngạc khi lần này người nằm trên băng cáng là Lôi Triệt, chứ không phải là Giai Kỳ!

Bác sĩ vừa hớt hải chạy ra, vừa gào thét trong đầu….Ôi Lôi đại tiên sinh ơi! Ngài hết chỗ tới rồi sao? Ba ngày ngài đi, năm ngày ngài tới….Mỗi lần tới đều khiến cho y bác sĩ chúng tôi hồn lìa khỏi xác, chỉ việc xoay quanh chữa trị cho ngài chúng tôi cũng ăn không ngon ngủ không yên rồi!1

Bác sĩ vừa niệm Nam mô vừa lao tới giữ lấy băng cáng, Giai Kỳ vừa khóc vừa nói với bác sĩ tất cả những gì trước khi Lôi Triệt tê liệt đã nói với cô.

_ Anh ấy cảm thấy lồng ngực đau thắt, các cơ khớp của anh ấy cũng đau, anh ấy không thở được, không nói được, cơ thể cũng không thể hoạt động được….! Hức…!

Ba bác sĩ nhanh chóng quây kín xe đẩy của Lôi Triệt, một người liên tục gọi tên hắn.

_ Lôi tiên sinh! Ngài có nghe thấy chúng tôi nói gì không? Ngài có thể chớp mắt được không?

Lôi Triệt cố gắng chớp mắt theo lời bác sĩ nói, nhưng mi mắt hắn không thể chớp được. Vị bác sĩ kia tiếp tục lớn tiếng nói….

_ Ngài có thể động đậy ngón tay không? Ngón trỏ của ngài động đậy được không?

Đôi môi Lôi Triệt run rẩy mấp máy, hắn không thể nói ra, cũng không thể làm gì, giống như đã trở thành một cái cây khô…

_ Khả năng là bị trúng độc rồi! Chuẩn bị rửa ruột, lọc máu gấp!

Vị bác sĩ đó hét lên, một bị bác sĩ khác lập tức vắt chân lên cổ chạy về một phía, nhấc điện thoại tổng trên tường lên, bấm số rồi gào lên trong điện thoại.

_ Điều toàn bộ bác sĩ nội khoa và bác sĩ huyết học tới đây! Chuẩn bị phòng cấp cứu lọc máu gấp!

Xe đẩy của Lôi Triệt lập tức được đẩy như một mũi tên lao bắn vào trong một phòng cấp cứu đang mở toang. Tình thế gấp rút như trong một trận chiến. Vị bác sĩ kia nắm lấy thành băng ca, căng thẳng nói với Giai Kỳ và tất cả vệ sĩ đang đi cùng.

_ Mọi người chờ ở ngoài….chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu Lôi tiên sinh!

Chiếc băng ca đẩy Lôi Triệt vào trong phòng cấp cứu, bàn tay to lớn của hắn vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô không buông, ánh mắt của hắn nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô….Khoảng khắc ấy Giai Kỳ đã cố gắng nở một nụ cười trấn an hắn, cho dù nước mắt cứ thi nhau chảy trên gương mặt cô…

_ Em sẽ ở ngay đây thôi!

Cô nói thế với Lôi Triệt…và bàn tay to lớn của hắn buông tay cô ra….

Trong khoảng khắc ấy, Giai Kỳ cảm thấy giống như cô vừa đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá….

Ngô Lỗi đứng nhìn theo Lôi Triệt, trái tim anh thắt chặt lại nghẹn tắc khi thấy hắn bị đẩy vào phòng cấp cứu kia…

Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại, Giai Kỳ lập tức gục xuống sàn lạnh lẽo….

_ Giai Kỳ!

Ngô Lỗi hoảng hốt hét lên, vội vàng ngồi thụp xuống đỡ lấy cô, nhìn thấy Giai Kỳ vùi mặt vào đầu gối nức nở khóc…

****

Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong cuống cuồng lao vào trong bệnh viện. Hai người bọn họ vừa nghe tin báo là lao tới ngay lập tức, Nhiếp Phong rất nhanh nhìn thấy Giai Kỳ đang ngồi gục trên hàng ghế đợi, giống như một con búp bê vô tri giác, hoàn toàn mất hết hồn khí…

_ Giai Kỳ!

Nhiếp Phong hét lên với cô và Giai Kỳ lập tức ngoảnh đầu lại nhìn hắn, khoảng khắc nhìn thấy Nhiếp Phong, Giai Kỳ cảm giác như nỗi buồn trong cô tự nhiên lại òa vỡ, cô mếu máo khóc.

_ Nhiếp…Phong!

_ Sao vậy? Lôi Triệt sao vậy?

Nhiếp Phong vươn tay tới vỗ vỗ lấy đỉnh đầu cô, nắm lấy bàn tay cô an ủi. Giai Kỳ lắc đầu, vừa khóc vừa thổn thức kể cho Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh.

_ Em cũng không biết tại sao? Khi ấy Lôi Triệt và em đang ở trong nhà kính trồng hoa, mọi việc vẫn rất bình thường đột nhiên anh ấy giống như lên cơn đau tim vậy…Sau đó…sau đó thì….

Giai Kỳ bỏ lửng câu nói và vùi mặt vào hai bàn tay, Nhiếp Phong nhìn quanh, ra dấu cho những người vệ sĩ tạm thời lui ra. Bọn họ mang trên mình gương mặt lo lắng không nguôi, đương nhiên muốn ở lại để xem xét tình hình của Lôi Triệt, nhưng lại không dám trái lệnh của Nhiếp Phong. Nhiếp Phong và Lôi Triệt giống như là một vậy, lệnh của Nhiếp Phong, cũng giống như lệnh của Lôi tiên sinh, không được làm trái!

_ Ngô Lỗi đâu?

Nhiếp Phong hỏi Giai Kỳ, cô sụt sịt quệt nước mắt, nghẹn giọng trả lời…

_ Lúc nãy nghe tin Lôi Triệt bị cấp cứu, Trịnh bá từ trên tầng lao xuống muốn liều xông vào phòng cấp cứu. Các y bác sĩ phải vất vả cản ông lại, cuối cùng phải tiêm thuốc an thần cho Trịnh bá. Giờ Ngô Lỗi đang ở trên phòng của Trịnh bá cùng Vi Cầm canh chừng ông…!

Giai Kỳ nhìn vào gương mặt thâm trầm quá mức lo lắng của Tề Yến Thanh, cố kìm nén tiếng nức nở, nghẹn giọng hỏi hắn.

_ Kính…Kính Hàm tiên sinh đâu ạ?

_ Cậu ấy đang đi giải quyết giúp tôi vài việc! Đừng lo!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng trả lời, đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Giai Kỳ. Cho dù cô chính là người đã giúp cho Thiên Ân chạy trốn khỏi hắn, nhưng Tề Yến Thanh lại không hề ghét cô. Hắn nhìn ra được sự lương thiện trong con người cô, giống như nhìn thấy sự lương thiện trong con người Ân nhi của hắn vậy!

Có lẽ Giai Kỳ đã quá quen thuộc với cuộc sống của bọn hắn, nên mới lo lắng khi không thấy Kính Hàm đâu….có lẽ cô sợ Kính Hàm đã gặp chuyện…!

Thật giống như Ân nhi…cũng luôn lo lắng cho người khác như thế!

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, trong lòng hắn bất chợt cứ nhớ tới hình ảnh của Thiên Ân…1

Không biết bây giờ đóa hoa trà của hắn….đang ở đâu?

Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong nhìn nhau, rồi nhìn Giai Kỳ gục mặt trên đôi bàn tay mình, tiều tụy và hốc hắc. Hai người họ thở dài, tự tìm chỗ ngồi cho mình và ngồi xuống….chẳng còn cách nào khác, ngoài chờ đợi!

Ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn cứ đỏ rực, thiêu đốt tâm trí và tính nhẫn nại của tất cả…Tề Yến Thanh thật sự sợ cảm giác chờ đợi như vậy, lần trước hắn cũng bất lực ngồi ngoài băng ghế chờ đợi các bác sĩ giành giật sự sống của Ân nhi của hắn….nhưng đứa con trong bụng cô…thì không cứu được!

Bàn tay hắn siết chặt lại, Tề Yến Thanh hít vào một hơi và thở ra….

Sẽ không sao đâu! Cậu nhất định sẽ không sao mà!

Cạch!

Tiếng mở cửa phòng cấp cứu vang lên, bọn họ nhất loạt đứng phắt dậy, nhưng hóa ra chỉ là một vị bác sĩ tay cầm ống nghiệm trong tay, hớt hải chạy đi đâu đó….

Cánh cửa phòng lại đóng lại, đóng cả sự mong ngóng của bọn họ.

Thời gian trôi qua, lâu rất lâu, bọn họ chờ đến mức cảm giác như toàn thân tê liệt….Bác sĩ và y tá cứ thi nhau đi đi lại lại qua cánh cửa phòng như mắc cửi, không biết đã bao nhiêu lượt đi ra đi vào như thế, mà mãi vẫn không thấy tin tức gì của Lôi Triệt.

Giai Kỳ cúi đầu nhìn sàn nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng cùng hơi lạnh khiến cô run rẩy….Cô bất giác nhớ đến ánh mắt ấm áp và cử chỉ dịu dàng của Lôi Triệt, trái tim cô ngập tràn vị ngọt ngào, và cả đắng cay….

Còn có lời nói “Anh yêu em” đầy rung động của hắn nữa….!

Cạch!

Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ khi nãy vội vàng bước tới chỗ Giai Kỳ, khẩn thiết hỏi.

_ Giai tiểu thư! Xin hỏi sáng nay Lôi tiên sinh đã ăn những gì?

Giai Kỳ bị câu hỏi của bác sĩ làm cho hoảng hốt….cô đờ đẫn nhìn vào ánh mắt khẩn thiết sau cặp kính cận, ấp úng trả lời…

_ Sáng nay…tôi và anh ấy ăn mỳ ý xào với sốt bò bằm, sau đó anh ấy có uống thêm chút trà hoa hồng, chúng tôi đều ăn cùng nhau…

_ Vậy quanh chỗ của cô có trồng cây Mã Tiền hay không?

_ Cây Mã Tiền….không! Sao bác sĩ lại hỏi vậy?

Giai Kỳ ngờ vực nhìn bác sĩ, ông lập tức hướng về phía bọn họ, rành rọt nói.

_ Chúng tôi đã có xét nghiệm máu và bài tiết của Lôi tiên sinh. Kết quả Lôi tiên sinh bị trúng hàm lượng độc tố Strychnine. Độc Strychnine thường được tìm thấy trong hạt, quả của cây Mã Tiền. Triệu chứng chính là lo lắng, đau cơ, co thắt và nếu như trúng độc nặng sẽ dẫn đến suy hô hấp và chết não!

Cái gì….?

Giai Kỳ giống như nghe thấy sét đánh ngang tai, cô tê dại ngã nhào về phía sau, may mắn mà Nhiếp Phong kịp thời đỡ kịp….

Tại sao….tại sao….tại sao hắn lại trúng độc của Cây Mã Tiền?

Thậm chí cái cây đó cô còn chưa bao giờ nghe thấy tên!

Rút cuộc là hắn đã trúng độc ở đâu?

_ Giai tiểu thư! Cô cố nhớ lại xem Lôi tiên sinh có ăn thực phẩm nào khác ngoài những món đã dùng chung với cô không?

Vị bác sĩ gặng hỏi Giai Kỳ, gương mựt đờ đẫn của cô giờ chỉ còn ngập tràn sợ hãi và đau đớn….Nếu như hắn bị trúng độc nặng…thì phải làm sao đây?

Đầu óc rối bời….Giai Kỳ cố gắng nhớ lại….Rồi chợt như có gì đó lóe lên trong đầu cô…

Bàn tay của cô run rẩy tóm lấy gấu tay áo của Nhiếp Phong, trong cơn hoảng loạn, Giai Kỳ nhìn hắn, rồi nhìn Tề Yến Thanh, nghẹn ngào nói…

_ Đúng rồi….trước….trước khi bị trúng độc….anh ấy có ăn….ăn hoa..!

_ Ăn…hoa ư?

Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong ngạc nhiên nhìn cô, đồng thanh hỏi lại.

Giai Kỳ bối rối gật đầu, cô bám chặt lấy tay Nhiếp Phong, khẩn thiết kể lại…

_ Đó là hoa hồng tôi trồng để làm trà trong nhà vườn, ngay dưới chung cư của tôi…Lôi Triệt có ăn một vài cánh hoa đó trước khi bị trúng độc!

Gương mặt của Tề Yến Thanh lập tức trở nên dữ tợn, sát khi cháy lên trong mắt hắn khiến bác sĩ cũng phải sợ hãi. Hắn rút điện thoại ra, lạnh giọng gọi…

_ Ngô Lỗi! Cậu bỏ Lão Trịnh lại đó, đám vệ sĩ sẽ lo! Giờ cậu quay trở lại chung cư của Giai Kỳ, mang toàn bộ số hoa hồng trong nhà vườn mang tới phòng thí nghiệm của Phi Điểu, xét nghiệm cho tôi!...Phải! Toàn bộ! Tìm xem trong đó có chất độc…

_ Ờ… Strychnine! Thưa Tề tiên sinh!

Vị bác sĩ đón được ánh mắt tàn nhẫn của Tề Yến Thanh, vội vàng đọc ra tên loại độc.

_ Strychnine! Chất độc hay tìm thấy trong cây Mã Tiền! Nhanh lên! Đi luôn đi, Lôi Triệt và Giai Kỳ đã có tôi và Nhiếp Phong lo!

Dập máy, Tề Yến Thanh nghiến răng lại…

_ Chết tiệt! Mình đã nói cậu ta phải cẩn thận! Lão Độc nhãn như một bóng ma, làm sao biết hắn sẽ ra tay lúc nào! Vậy mà cậu ta không nghe mình, còn nhất định muốn chuyển khỏi biệt thự nữa!

Câu nói đó của Tề Yến Thanh khiến Giai Kỳ giật mình…cô cúi đầu xuống, giọng nói đầy ân hận vang lên.

_ Tôi xin lỗi! Đều tại tôi!

_ Tề Yến Thanh không có ý đó đâu! Giai Kỳ! Cô đừng tự trách!

Nhiếp Phong lập tức lên tiếng an ủi…Nhưng Giai Kỳ biết, cho dù Tề Yến Thanh không nói, thì cô cũng hiểu đều là lỗi của cô! Nếu như cô không đùng đùng bỏ đi khỏi biệt thự, nếu như cô không về lại chung cư, nếu như cô không nói hắn xuống nhà vườn…thì hắn đã không bị trúng độc!

Tất cả….đều tại cô!

_ Giờ chưa thể xác định rõ được độc tố có từ đâu! Nếu như đúng như là hoa trong vườn, thì kẻ đó muốn giết Giai Kỳ, chứ làm sao mà kẻ đó biết được Lôi Triệt sẽ chuyển tới!

Nhiếp Phong nói với Tề Yến Thanh, ánh mắt âm trầm của Tề Yến Thanh nhìn Giai Kỳ, lại nhìn Nhiếp Phong, lạnh giọng nói.

_ Hoặc là hắn biết! Hắn chắc chắn biết….Hắn muốn giết cả Lôi Triệt! Và cả Giai Kỳ!

Cơn run rẩy sợ hãi lan vào lồng ngực cô….

Có kẻ muốn giết cô ư?

Cơn rùng mình lạnh ngắt…Giai Kỳ khẽ ôm lấy cơ thể mình….Tại sao lại có kẻ muốn giết cô cơ chứ?

Và nếu như đúng như Tề Yến Thanh nói, và đúng như hoa hồng đã bị hạ độc….thì rút cuộc tại sao hắn lại biết ngày hôm nay Lôi Triệt sẽ chuyển tới chung cư của cô để hạ độc vào hoa…?

Giai Kỳ rối quá, cô không thể nghĩ được điều gì nữa….Gục đầu xuống tay, cô chỉ có thể cầu trời phật phù hộ cho Lôi Triệt đại nạn qua khỏi..!

Tích tắc!

Tích tắc!

Đồng hồ cứ thể điểm giây….Hàng phút…hàng giờ đằng đẵng trôi qua….Không biết Giai Kỳ, Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong đã chờ đến bao giờ….cửa phòng cấp cứu kia mới bật mở…

Bọn họ nhất loạt đứng bật dậy như một cái lò xo…

Nhưng người xuất hiện ấy lại chẳng mang vẻ gì vui vẻ.

Gương mặt nặng trĩu tâm tư, ông hướng về phía Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong, nhẹ giọng nói.

_ Xin mời hai vị vào trong…! Nhưng xin…hãy hết sức bình tĩnh!

_ Bác sĩ!

_ Giai tiểu thư! Xin cô chờ ở đây!

Bác sĩ cản cô lại, và đưa Tề Yến Thanh cùng Nhiếp Phong vào trong phòng cấp cứu. Cánh cửa đóng lại trước mắt, như thể đóng sập mọi hi vọng của cô…

Giai Kỳ chỉ còn một mình trước cửa phòng cấp cứu, cô run rẩy, sợ hãi, cô độc, lo lắng chờ đợi…

Cô nghĩ đến nụ cười ấm áp buổi sáng nay của hắn…

Lại nhớ đến dáng vẻ phụng phịu làm nũng của hắn….

Nhớ đến cả đáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ dạy cho cô trò rubik….

Lần đầu tiên…cô và hắn trải qua những phút giây yên bình đến thế…

Còn có cả...Lời nói yêu rất êm đềm ấy...

Không ngờ….

Cánh cửa lần nữa bật mở ra, lúc này Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong xuất hiện trước cửa cùng vị bác sĩ kia, mặt mũi hai người trắng bệch và tái mét, gần như hóa đá, sốc đến mức không thể thốt ra lời….

_ Anh ấy….anh ấy….

Giai Kỳ nhìn Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong, giọng nói nghẹn ngào vang lên gần như muốn sụp xuống…

_ Xin hai người….nói gì đi….!

Cô nghẹ ngào thảng thốt, nước mắt ứa ra chảy xuống mặn chát bờ môi….Tề Yến Thanh chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm của hắn hiện ra sự tiều tụy, trống rỗng…và mất mát…

_ Giai Kỳ….Cậu ấy….

Tề Yến Thanh bỏ ngỏ câu nói đó….rồi chầm chậm lắc đầu…

Cái lắc đầu làm tim Giai Kỳ giật bắn lên trong lồng ngực…

Cô uất ức nghẹn khóc, run rẩy lết tới cầm lấy tay Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong, gần như mất hết sức lực, thổn thức dùng hết sức lực để hỏi…

_ Anh ấy….anh ấy sao rồi? Trả lời em đi….Nhiếp Phong? Tề Yến Thanh?

Vị bác sĩ đứng bên cạnh bị cảnh tượng ấy làm cho không thể giữ im lặng được nữa, ông tiến tới, cúi đầu cởi bỏ mũ và khẩu trang, chầm chậm lên tiếng….

_ Giai Kỳ tiểu thư! Thật xin lỗi! Độc tính quá mạnh! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng….

Lôi tiên sinh….Ngài ấy không qua khỏi!

_ Không....

Giai Kỳ chấn động buông thõng tay...mọi thứ trước mắt nhoè đi và tai cô không nghe thấy gì nữa...

Có ánh mắt rất ấm áp, cùng thanh âm quyến rũ trầm ấm như hơi rượu vang lên như vọng về từ xa thẳm...

_ Giai nhi...Anh yêu em!

****

Follow tài khoản của Kỳ Kỳ để động viên cho Kỳ viết truyện hàng ngày nhé ❤️

Cám ơn nhìu lắm lắm 🥰
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!