Trong lòng Giai Kỳ như có ngàn lớp sóng vỗ trên bờ cát, cuốn băng mọi xúc cảm của cô ra xa. Gió đùa vào mái tóc làm tung bay những ngọn tóc mai vắt ngang qua gò má ửng hồng vì nắng. Ánh mắt của cô điềm tĩnh nhìn Quân Tường, không còn tia háo hức lấp lánh niềm vui, hay sự hờn ghen trách móc, tất cả chỉ phẳng lặng như một mặt gương, thanh tịnh đến trống trải.
Quân Tường nhìn Giai Kỳ, vẫn gương mặt kiều diễm tinh tế, vẫn ánh mắt phượng sắc sảo đầy dụ hoặc, vẫn là đôi môi căng mọng gợi cảm, trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh những cảm xúc khác nhau.
_ Anh thấy em đã khỏe lại, mấy ngày nay nghe tin em, anh rất lo lắng!
Quân Tường tiến đến gần phía Giai Kỳ, nhẹ giọng nói với cô. Nhưng đối diện với sự quan tâm của anh, Giai Kỳ lại điềm tĩnh như một làn nước. Cô thẳng người, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.
_ Cám ơn anh đã quan tâm! Tôi vẫn khỏe!
Thanh âm nhạt nhẽo vang lên, rất lạnh nhạt, giống như hai người qua đường hỏi nhau chuyện thời tiết.
Quân Tường đương nhiên hiểu được biểu cảm lạnh nhạt của Giai Kỳ, bàn tay anh đưa lên khẽ vuốt mái tóc đen tuyền, giọng nói có phần thản nhiên nói với cô.
_ Anh có chuyện muốn nói với em, anh có thể mời em một ly cà phê, hay trà được không?
_ Có chuyện gì anh nói luôn ở đây đi! Tôi phải vào công ty bây giờ!
Giai Kỳ nhẹ giọng đáp lời, trong giọng nói không hề có chút bực tức, ngược lại vô cùng điềm tĩnh…Có lẽ thời gian lâu ngày ở cùng với Lôi Triệt, cô cũng học được đôi phần tính cách tĩnh lặng nhàn nhạt của hắn!
Quân Tường gãi gãi mái tóc, lắc đầu nói với cô.
_ Chuyện này nói ở đây không tiện! Anh muốn nói chuyện riêng với em!
_ Giữa chúng ta không có chuyện gì là chuyện riêng nữa!
Giai Kỳ lắc đầu nói, cánh tay cô khoanh lại tạo thành một bức tường bảo vệ trước ngực. Ánh mắt cô ghim vào gương mặt điển trai cô từng yêu tha thiết, cố gắng gồng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong tim, và tảng lờ những ánh mắt soi mói và những tiếng xì xào vang lên xung quanh.
Quân Tường mím môi lại, anh từ từ bước gần lại phía cô để thu hẹp khoảng cách. Gia Kỳ còn thoáng ngửi thấy mùi hương nước hoa quen thuộc, gương mặt điển trai và ánh mắt điềm tĩnh xoáy vào cô đã từng khiến cho trái tim cô run rẩy, nhưng bây giờ khi nhìn vào nó, cô chỉ còn nhớ lại những kí ức kinh hoàng trong đoạn clip đó…!
_ Anh biết em giận anh! Giai Kỳ, anh xin lỗi! Anh thật sự muốn gặp em, để giải thích với em…
_ Giải thích chuyện tại sao chiếc Maybach của anh đột nhiên lại biến mất, giống như tối hôm đó đột nhiên tại sao anh lại hủy hẹn với tôi chứ gì?
Thanh âm cứng rắn mạnh mẽ của Giai Kỳ vang lên, khiến cho Quân Tường choáng váng. Dựa vào biểu cảm ngỡ ngàng của Quân Tường, Giai Kỳ hiểu chắc chắn anh không hề tưởng tượng ra được việc Giai Kỳ biết bí mật của anh và Lôi Triệt. Nhìn vào gương mặt cứng như đá của Quân Tường, Giai Kỳ siết bàn tay của mình lại, lùi sâu về phía sau.
_ Tôi biết! Biết tất cả! Biết cả chuyện sáu năm nay rút cuộc tôi ở vị trí nào trong lòng anh! Tôi cũng biết anh vì lợi ích của bản thân mình mà bán rẻ tôi tới mức nào! Tôi cũng biết anh đã cùng Lôi Triệt gài bẫy tôi, để biến tôi thành một con tốt thí mạng cho anh!
_ Giai Kỳ!
Thanh âm của Giai Kỳ rất nhỏ, chỉ vừa đủ để cho Quân Tường nghe. Cô tảng lờ đám đông đang ngày một dày đặc hơn phía sau lưng, thanh âm trong vắt và lạnh lẽo vang lên, dường như muốn kết thúc vấn đề này.
_ Nhưng cái làm cho tôi cảm thấy ghê sợ, là tại sao anh có thể sống với một tội ác như vậy? Chẳng lẽ anh không cảm thấy lương tâm mình bị dằn vặt sao? Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được!
_ Chuyện không phải như em nghĩ đâu! Chỉ là anh…
_ Đủ rồi! Đừng giải thích nữa!
Giai Kỳ lắc đầu, bàn tay cô đưa lên chặn thanh âm của Quân Tường lại, khảng khái nói.
_ Anh nghe cho kĩ đây Quân Tường! Hiện giờ tôi là người của Lôi Triệt, đúng chính xác những gì anh đã tính toán! Tôi và anh bây giờ không còn quan hệ gì hết! Còn nếu anh sợ rằng tôi sẽ tố cáo anh, thì anh yên tâm đi…Lôi Triệt vốn là người nói lời giữ lời, kể cả tôi có đi tố cáo thì anh ấy cũng sẽ có cách làm mọi chuyện tan biến như mây khói, nên anh cứ yên tâm mà sống trong sự dằn vặt lương tâm của mình! Tôi và anh…kết thúc rồi! Từ nay anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa!
_ Giai Kỳ!
Tiếng gọi trầm ấm đột nhiên vang lên, khiến cho Giai Kỳ giật mình. Cô quay lại thì thấy Ngô Lỗi đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, cặp mắt xanh biếc của anh nhìm về phía Quân Tường với một ánh nhìn thiếu thiện cảm, và nhẹ giọng hỏi.
_ Có chuyện gì thế?
_ Không có gì đâu Ngô Lỗi! Chỉ là tôi gặp người quen, tiện đường nói vài chuyện phiếm!
Giai Kỳ nhẹ tênh trả lời, ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn anh.
_ Anh vẫn chưa về sao?
_ Tôi đang định lái xe đi thì thấy cô dừng lại, rồi thấy đám đông bu kín xung quanh, tôi lo có chuyện nên vòng xe quay lại.
Ngô Lỗi nhẹ giọng trả lời cô, khiến cho Giai Kỳ không khỏi cảm động. Đúng là Ngô Lỗi vẫn luôn rất chu đáo, giờ cô hiểu tại sao Lôi Triệt lại giao phó cô cho anh!
_ Không có gì đâu! Anh đừng….
_ GIAI KỲ!!!!
Thanh âm nhỏ nhẹ của cô vừa cất lên, đột ngột bị một giọng nói cao chót vót chặn đứng.
Giai Kỳ giật mình quay lại, thì thấy Lyly đang xuyên qua đám đông hiếu kì, chạy ùa về phía cô như một cơn gió, vui sướng hét ầm lên.
_ Ôi Giai Kỳ! Em không sao! Chị tưởng sẽ không bao giờ gặp được em nữa!
Lyly ôm chầm lấy Giai Kỳ, mồm miệng liến thoắng liên hoàn nói như một chiếc radio.
_ Hôm trước nghe tin em bị nạn, chị hộc tốc chạy tới bệnh viện, nhưng mà vệ sĩ không cho chị vào cho dù chị năn nỉ thế nào cũng không qua khỏi cái hành lang, đành lủi thủi ra về! Hôm nay thấy em đến chị mừng đến muốn….Anh làm gì ở đây?
Thanh âm xúc động vui vẻ của Lyly lập tức phắt thành sự phẫn nộ. Cô nhìn thẳng về phía Quân Tường, lạnh lùng hỏi.
Giai Kỳ lắc đầu, thản nhiên nói dối.
_ Quân Tường có việc đi ngang qua, vô tình gặp em nên dừng lại nói vài câu thôi ạ! Không có gì đâu!
_ Không ngờ loại người như anh còn dám vác mặt tới! Trong khi Giai Kỳ ốm nằm viện thì anh tay trong tay đi ôm con khác! Giờ con mặt dày tới đây, không ngờ sáu năm nay Giai Kỳ đã nhìn nhầm người!
Lyly đánh đá mắng Quân Tường, ánh mắt của Quân Tường tức giận nhìn cô, rồi nhìn Ngô Lỗi, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bỏ đi!
_ Cái thứ người…
Lyly giận điên lên, lớn giọng muốn chửi rủa, lại bị Giai Kỳ ngăn lại.
_ Chị Lyly, đừng chọc giận anh ấy! Dù sao cũng là dĩ vãng rồi, tình đầu thôi mà! Ai chẳng trải qua chứ!
_ Hừ….Thế còn anh là ai?
Ngô Lỗi giật mình khi Lyly lớn giọng hỏi anh, thanh âm cao chót vót cùng gương mặt đầy tan nhang, cá tính, khiến cho anh bị bất ngờ.
_ À….tôi là…ờ…vệ sĩ của Giai tiểu thư!
_ Vệ sĩ sao? Em thuê vệ sĩ mà sao chị không biết?
Lyly cau mày hỏi cô, thì Giai Kỳ lắc lắc đầu…
_ Đâu có! Anh ấy là Ngô Lỗi! Là vệ sĩ riêng của.….à Tổng giám đốc!
_ Tổng giám đốc? Anh là người của Tề tổng sao?
_ HẢ???
Cả Ngô Lỗi và Giai Kỳ đồng loạt há hốc miệng, hốt hoảng gần như hét váng lên.
_ Sao lại…Tề tổng? Tổng giám đốc của CHARM không phải là Lôi Tri…Lôi tiên sinh sao?
_ À! Mấy ngày nay em không qua CHARM nên không biết! Tổng giám đốc mới của CHARM hiện giờ là Tề Yến Thanh! Tề lão đại! Tề tổng của tập đoàn Tề thị, Lôi tiên sinh vừa chuyển giao cho ông ta rồi!
_ HẢ?
Giai Kỳ hoảng vía há hốc miệng. Sao chuyện này cô lại không hề biết gì?
_ Em không biết cũng đúng! Mấy nay em không tới công ty! Tề lão đại vốn là bạn thân của Lôi tiên sinh! Đột nhiên ông ta lại có hứng thú với CHARM! Với Tề Yến Thanh, Lôi tiên sinh có thể xẻ cả máu! CHARM thì nhằm nhò gì! Chẳng lẽ ngài ấy không nói gì với em sao?
_ Sao chị lại nói vậy ạ? Chuyện riêng tư của Lôi tiên sinh, tại sao lại nói với em chứ?
_ Gì vậy Giai Kỳ! Em còn định giấu chị đến bao giờ nữa! Không phải em và Lôi tiên sinh đang hẹn hò sao?
_ DẠ?
Giai Kỳ hoảng hốt hét lên, lại thấy gương mặt của Lyly còn ngạc nhiên hơn cả cô. Lyly cau mày nhìn cô, khó hiểu trả lời.
_ Thôi đi cô nương! Đừng có giả vờ ngốc nữa! Trên mạng không phải đã ngập tràn hình ảnh Lôi tiên sinh đón em từ bệnh viện về, còn hôn em nữa! Bức ảnh đẹp đến mức có thể làm poster phim được!
Giai Kỳ há hốc miệng….Quả nhiên đúng là như vậy! Lôi Triệt đúng là thật sự đã làm mọi chuyện vỡ tung ra thế này! Cô cứ tưởng chuyện đó đã được hắn dập đi rồi, không ngờ hắn một chút cũng không làm gì cả! Bây giờ cô mới hiểu tại sao mọi người lại nhìn cô với ánh mắt dè chừng xen lẫn hiếu kì như vậy!
_ Sao thế Giai Kỳ? Mặt em sao mà trắng bệch như tờ giấy vậy? Còn không phải Lôi tiên sinh vì em mà ra tay xử lý con cáo già Nhan Anh đó sao! Giờ con hồ ly tinh đó mất dạng rồi, giới nghệ sĩ còn đang vui mừng đội ơn ngài ấy lắm lắm! Cũng vì nó dám động tới em, không phải sao?
_ Lyly! Đừng…đừng nói gì cả!
Giai Kỳ lắc đầu, bàn tay nàng nắm lấy tay Lyly, khẩn thiết van nài!
_ Ủa không phải em đang quen Lôi tiên sinh sao?
_ Đừng…đừng hỏi em nữa! Được không?
Giai Kỳ khẩn thiết nói, bàn tay cô ôm chặt lấy đỉnh đầu mình, nặng nề thở dốc.
Lyly nhìn cô, cũng kín đáo không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ giọng nói..
_ Giai Kỳ! Hôm nay em có dự án quay MV!
_ Dạ?
Giai Kỳ giật mình hỏi lại, thấy Lyly từ tốn nói.
_ CHARM vừa có dự án kết hợp giữa những nghệ sĩ và những thực tập sinh, em là người đầu tiên trong dự án lần này đấy Giai Kỳ! Giám đốc Quách đã sắp xếp mọi thứ rồi! Lên xe đi! Chị sẽ giải thích sau!
Sau đó Lyly quay đầu nhìn Ngô Lỗi, nhẹ giọng hỏi.
_ Vậy….anh là người của Lôi tiên sinh?
Ngô Lỗi gật đầu, nhìn gương mặt cá tính của Lyly, thấy cô nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Vậy…chắc Lôi tiên sinh không phiền cho Giai Kỳ mượn anh chở tới trường quay đâu nhỉ?
****
_ Giai Kỳ! Em đừng quá cứng nhắc! Em đang có vị trí mà rất nhiều phụ nữ muốn có! Em hiểu không?
Lyly nhẹ giọng nói với cô, nhưng thanh âm dường như rất gay gắt. Cô nhìn vào gương mặt bướng bỉnh của Giai Kỳ đang im lặng xem lại đoạn clip trong buổi tuyển chọn thực tập sinh, hoàn toàn không để mắt tới lời cô nói.
Lyly tức điên lên, giật chiếc Ipad từ tay Giai Kỳ, tắt ngấm đi.
_ Chị làm gì vậy? Em đang làm việc! Lát nữa các em ấy tới rồi!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, muốn lấy lại chiếc Ipad, lập tức bị Lyly gắt gỏng.
_ Em đúng là không biết tốt xấu! Cho dù Lôi tiên sinh có là anh họ của Quân Tường thì có sao? Trong tình yêu mọi thứ đều bình đẳng! Ngài ấy thích em, theo đuổi em! Em nên cảm thấy may mắn chứ! Đằng này lại mặt nặng mày nhẹ là sao?
_ Chị không hiểu được đâu!
Giai Kỳ giật chiếc Ipad lại, lạnh giọng nói. Lyly cáu điên lên, gần như hét lên với cô.
_ Phải! Chị không hiểu được! Không hiểu rút cuộc em có đang bị điên hay không! Đáng lẽ chuyện này phải là chuyện vui, em lại giống như kí vào lệnh truy nã vậy! Thế là sao?
Giai Kỳ im lặng chẳng nói. Giờ cô cũng chẳng còn muốn giải thích gì! Tất cả mọi người đều biết giờ cô là người của Lôi Triệt! Có muốn che muốn giấu gì cũng không thể nữa! Chỉ đành im lặng cho xong!
Lyly nhìn gương mặt Giai Kỳ. Cô khẽ cắn môi, rồi lẳng lặng ngồi xuống.
_ Giai Kỳ! Chị hỏi em điều này, em phải nói thật! Có phải trong chuyện này, có uẩn khúc không?
Giai Kỳ tránh ánh mắt của Lyly, bàn tay run run mở clip, cố gắng giữ cho mặt bình thản.
_ Chuyện em vào bệnh viện, mọi người đều đồn em vì Quân Tường mà nghĩ quẩn…Nhưng cũng có tin đồn khác….là vì…Lôi tiên sinh!
Ngón tay Giai Kỳ run bắn lên. Giai Kỳ hít một hơi vào, ánh mắt sắc bén nhìn Lyly, nhẹ giọng nói.
_ Người khác em không nói! Nhưng ngay cả chị cũng nghĩ như vậy! Thật khiến em quá thất vọng!
_ Giai Kỳ!
Lyly nhẹ giọng gọi cô, lập tức bị Giai Kỳ nạt.
_ Nghe đấy Lyly! Em bị ngộ độc, do lúc đo nhiệt kế đột ngột bị vỡ! Hoàn toàn không có chuyện như chị nói! Còn chuyện giữa em và Lôi tiên sinh…em không muốn trả lời!
_ Giai Kỳ à…
_ Em khát rồi! Em muốn uống trà hoa hồng!
Giai Kỳ lạnh giọng nói, lần đầu tiên dùng ngữ điệu sai khiến với Lyly, khiến cho Lyly cực chẳng đã đành đứng dậy, lo lắng nhìn Giai Kỳ….rồi lẳng lặng bước đi!
Còn lại một mình, Giai Kỳ ôm chiếc Ipad, nhìn chằm chằm vào đó mà không nghe được chữ nào! Tâm trí cô hỗn loạn cả lên, khiến cho đầu cô nhức như búa bổ!
Bình tĩnh lại! Giai Kỳ!
Bình tĩnh lại nào!
Mày đã lựa chọn! Mày đâm lao, phải theo lao!
Đây hoàn toàn là kết cục xác đáng mà thôi!
Giai Kỳ cắn môi, vừa cay đắng, vừa sợ hãi nhận ra….
Thật sự Lôi Triệt, đã hoàn toàn trói được cô rồi!
****
Giai Kỳ cầm kịch bản, ngồi trầm lặng trên ghế, trước mặt là một bãi biển đẹp đến ngạt thở, với bờ cát vàng trải dài êm ả. Cô nghiền ngẫm đọc kịch bản, trong kịch bản tổng quát nói cô sẽ kết hợp với một thực tập sinh của CHARM, cô sẽ múa trên nền nhạc mà thực tập sinh đó thể hiện.
Trong đợt này có ba thực tập sinh mới, một thực tập sinh chuyên ngành biểu diễn piano, một thực thập sinh chuyên ngành thanh nhạc, và một thực tập sinh chuyên ngành vĩ cầm. Lần này cô sẽ lựa chọn hợp tác hoặc là hợp tác với thực tậ sinh piano, hoặc là vĩ cầm.
Nghe Lyly nói, trong buổi tuyển chọn, đích thân Tề Yến Thanh đã lựa chọn ra ba thực tập sinh này, nghe nói tài năng của họ rất tốt, có tố chất, đặc biệt là cô bé chơi vĩ cầm, vô cùng xuất chúng.1
Giai Kỳ lật trang hồ sơ, bên trong là một bức ảnh chụp một cô bé rất xinh xắn, có đôi mắt to tròn trong sáng, mái tóc mềm mại như dòng thác, đôi môi như trái dâu căng mọng, đường nét gương mặt ngây thơ xinh đẹp, bên dưới ghi tên…Tề Thiên Ân.
_ Tề Thiên Ân…?
Giai Kỳ lẩm nhẩm đọc tên cô bé, trong lòng có chút hồ nghi…
Giám đốc mới của CHARM là Tề Yến Thanh…mà cô bé thực tập này cũng mang họ Tề….
Chẳng lẽ….?
_ Giai Kỳ!
Một thanh âm tự tin mạnh mẽ vang lên, Giai Kỳ buông quyển sách xuống, nhìn thấy Tử Y đang hãnh diện bước tới. Giai Kỳ liền đứng dậy, lịch sự nói.
_ Chào Tử Y! Cô Quách đã hẹn trước với tôi, tôi đang chờ mọi người đây! Đi đường xa có mệt không?
Giai Kỳ thân thiện mỉm cười với Châu Huệ Yến và Tề Thiên Ân, nhờ có bức ảnh trên kịch bản mà cô rất dễ dàng nhận ra hai cô bé, còn thân thiện chào Sammy, quản lý của Thiên Ân.
_ Chào Sammy! Lâu rồi không gặp em!
_ Chị Giai Kỳ! Em…
_ Giai Kỳ! Hôm nay mình dẫn Châu Huệ Yến tới, cô ấy là thực tập sinh của CHARM khóa này! Mong cậu để ý cho!
Tử Y vốn quen biết Giai Kỳ từ trước, ngắt lời Sammy hướng sự chú ý của Giai Kỳ tới Châu Huệ Yến. Được thể, Châu Huệ Yến rất nhanh nhẹn liên thoắng với cô…Vừa khen cô đẹp, vừa khen cô tài năng, trong câu chuyện còn khéo léo nhắc đến người mẹ giàu có của mình, muốn lấy mối quan hệ và quyền thế ra để gây thiện cảm với cô, khiến cho Giai Kỳ có chút không thoải mái. Nhưng cô vẫn lịch sự đáp lời. Chậu Huệ Yến liến thoắng như một con chim, ngược lại, Thiên Ân thì vô cùng lặng lẽ, giống như một bông hoa trà, tinh tế, khiêm nhường.
Giai Kỳ không để ý lắm đến những câu nói của Châu Huệ Yến, nhưng đột nhiên, một câu nói của cô ta thốt ra làm cho Giai Kỳ tái mặt.
_ Mẹ em luôn nói em phải lấy chị làm gương. Chị vừa xinh đẹp, vừa tài năng, lại còn có một người bạn trai là Lôi tiên sinh cao cao tại thượng, vô cùng xuất chúng!
Câu nói đó của Châu Huệ Yến đánh thẳng vào điểm nhạy cảm nhất trong lòng Giai Kỳ, khiến cho cô tái mặt. Chuyện này cô đã muốn giấu kín, tại sao cô gái này lại biết? Lại còn nói toẹt ra trước mặt tất cả mọi người, khiến cho không khí lập tức đông cứng lại!
Ngày hôm nay Giai Kỳ đã bị tin tức này làm cho choáng váng đầu óc! Giờ đây mọi người đối xử với cô đều cung kính răm rắp, vì cô đang là “bạn gái” của Lôi Triệt! Nhưng danh xưng ấy thật sự khiến cô gai người! Lôi Triệt dùng cách này để trói buộc cô, để quản lý cô, không cho ai có cơ hội tới gần!
Vậy mà người này lại bô bô nói như thể cô hẳn hãnh diện lắm, như thể cô đã tìm được kim chủ của mình, như thể cô trèo lên giường của Lôi Triệt, muốn hóa phượng hoàng vậy!
_ Đủ rồi! Huệ Yến! Đừng nói nữa!
Tử Y dường như cũng cảm nhận được thay đổi của Giai Kỳ, lạnh giọng mắng Châu Huệ Yến. Nhưng tất cả đã quá muộn!
Giai Kỳ giận dữ nhìn thẳng vào Châu Huệ Yến, lạnh giọng lên tiếng.
_ Quả đúng như tôi nghĩ! Tiếng đàn cũng như con người cô! Đều là thứ đồ hoa mỹ tinh xảo mà vô hồn! Thứ tôi cần là âm nhạc có chiều sâu, có tâm hồn và thanh sắc, chứ không phải là thứ âm thanh xa hoa và sáo rỗng, như chính con người cô! Cô tốt nhất nên về nhà với mẹ của cô đi! Chỗ của tôi không phù hợp với tiếng đàn của kẻ như cô!
Sau đó, Giai Kỳ quay đầu nhìn về phía Thiên Ân, đôi mắt trong sáng rất đẹp ấy đang lộ rõ sự ngạc nhiên ngỡ ngàng, trìu mến nói.
_ Thiên Ân! Chị muốn tiếng đàn vĩ cầm của em trong MV của chị! Hi vọng em không từ chối!
****
Nay Kỳ Kỳ đi tiêm mũi 3 về, mệt muốn ngất xỉu, sốt 38 độ hơn vẫn ngồi viết chap, vì những tấm phiếu Vote của các bạn làm Kỳ Kỳ thật cảm động, không thể để các độc giả yêu quý một ngày ko có chap ❤️
Chap viết trong lúc Kỳ Kỳ ốm lử đử quá nên không được hay, mai Kỳ Kỳ khoẻ lại sẽ cố hơn nhé! Các bạn thông cảm nha.
Kỳ Kỳ ốm rồi nè! Có thương thì Follow Kỳ Kỳ nha 🍀