Khi chiếc máy bay tư nhân của Lôi Triệt chạy chầm chậm trên đường băng, Giai Kỳ nhìn qua cửa sổ bên cạnh, không thể tin nổi mình đã đặt chân đến Saint Petersburg.
Tiếp viên khẽ gõ cửa trước khi mở, cẩn thận hoàn tất những thủ tục còn lại trước khi Lôi Triệt và cô xuống máy bay. Nụ cười đẹp đẽ tươi tắn và lời chúc may mắn từ cô tiếp viên khiến Giai Kỳ cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Lôi Triệt gõ nốt vãi chữ trước khi gập chiếc Macbook lại và đứng dậy. Tiếp viên đứng nghiêm cúi đầu chào hắn khi hẳn bước thẳng ra cửa, hoàn toàn không hề đánh mắt tới cô, từ lúc đó đến giờ cũng không hề lên tiếng.
Giai Kỳ khoác áo khoác vào người, cắn răng bước theo hắn. Trong đầu cô đang suy nghĩ đến chuyện liệu có cơ may nào khi cô bước ra khỏi cửa thang máy, hắn hoặc một người nào đó trong đoàn tùy tùng sẽ nói với cô rằng Lôi Triệt hết hứng thú với cô rồi, và tống cho cô ra sân bay phổ thông mà về đi cho.
Nhưng cho dù có mong mỏi là thế thật, thì Giai Kỳ cũng chẳng dám trù trừ mà lập tức phải rảo bước theo Lôi Triệt, nếu cô chọc điên hắn một lần nữa, ai chứ Lôi Triệt dám để cô đi bộ về quê nhà lắm!
Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa máy bay, Giai Kỳ đã bị cái lạnh mùa đông Nga làm cho điếng người.
Cô biết rằng mùa đông ở Nga là khắc nghiệt nhất thế giới, nhưng cô không biết là lạnh đến mức kinh hoàng thế này!
Khoang máy bay ấm áp đã đánh lừa cảm xúc của cô, giờ quay trở lại với khí hậu thực tế, vừa mới tiếp xúc với cái lạnh thôi mà Giai Kỳ đã cảm giác toàn thân cô đông thành đá.
_ Cô không sao chứ?
Người tiếp viên đứng bên cạnh ân cần hỏi cô, hàm răng Giai Kỳ đánh lập cập vào nhau, thật thà trả lời.
_ Có….có chút lạnh!
_ Do cô ở lâu trong khoang máy bay ấm áp nên có chút không quen, mùa đông nước Nga rất đáng sợ. Nhưng cô yên tâm, xe của ngài Lôi đậu ngay bên dưới rồi, cô đi hết cầu thang này là tới.
Giai Kỳ lạnh phát run lên, ham tiếc hơi ấm trong máy bay mà không dám thò cổ ra ngoài. Cô tiếp viên trước mặt nhìn Giai Kỳ lạnh đến co quắp, thương tình khẽ nói.
_ Để tôi vào trong lấy cho cô chiếc chăn, quấn tạm vào rồi tôi giúp cô xuống nhé!
_ Vâng! Cảm….cảm phiền cô!
Giai Kỳ run lẩy bẩy cúi đầu cám ơn, cô cũng không muốn biến thành người phiền phức, nhưng sự thật là khả năng chịu lạnh của cô rất kém, lúc trong văn phòng nghe thấy Lôi Triệt nói ra hai từ Saint Petersburg, cô đã sợ đến lạnh cả sống lưng.
Giai Kỳ lùi sâu vào khoang máy bay hơn nữa, đôi chân trần hở ra sau lớp áo khoác và váy len của cô buốt như thể roi da quất vào. Cô tiếp viên mãi chưa quay lại, Giai Kỳ lo lắng định cất tiếng gọi, thì đột nhiên sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp mà so với cái lạnh ngoài kia còn khiến người ta sởn tóc gáy hơn.
_ Em đang làm gì ở đây vậy?
Giai Kỳ giật thót mình, tim cô cũng nhảy dựng lên tận cổ họng. Giai Kỳ hoảng hốt quay lại, hoang mang nhìn Lôi Triệt không hiểu thế nào mà lại lù lù xuất hiện ngay bên cửa máy bay, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao của hắn chiếu thẳng vào mắt cô.
Khuôn miệng không biết vì cái lạnh, hay vì ánh mắt đáng sợ ấy làm cho đông cứng? Giai Kỳ ấp úng như gà mắc tóc, thì đúng lúc này cô tiếp viên quay lại.
Vừa nhìn thấy Lôi Triệt, cô gái đã mỉm cười cúi đầu giải thích.
_ Lôi tiên sinh! Tiểu thư đây có chút lạnh, cô ấy đang đợi tôi đem giúp cái chăn để choàng cho ấm. Tiểu thư! Chăn của cô đây!
_ Cám....cám ơn cô!
Giai Kỳ cảm kích vươn tay tới, đột ngột thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt vang lên ngăn lại.
_ Không cần!
Giai Kỳ cùng cô tiếp viên ngạc nhiên, nhìn hắn cúi người hỏi cô.
_ Em lạnh à?
“Lôi tiên sinh à! Nếu như tôi không lạnh thì tôi cần cô ấy lấy chăn giúp làm gì? Là tại ai không cho tôi về nhà lấy quần áo chứ? Ở sân bay tư nhân của ngài thì có cửa hàng mở giữa đường băng à?”
Giai Kỳ ấm ức mang Lôi Triệt ra mà rủa xả cho đã trong đầu, chứ có cho cô ăn thêm gan hùm, thêm mật gấu cũng chẳng dám nói những lời đó trước mặt hắn!
_ Em có phải đang thầm mắng tôi không đấy?
_ Ách!
Câu hỏi bất chợt của Lôi Triệt vang lên cùng lòng mắt sâu thẳm sắc bén như chim ưng xăm soi biểu cảm gương mặt cô. Giai Kỳ bị nói trúng tim đen, sợ đến cứng họng. Ông trời ơi! Chẳng lẽ bây giờ đứng trước mặt hắn đến suy nghĩ trong đầu cũng bị hắn đọc ra nữa hay sao?
_ Tôi....xin lỗi!
Đôi mắt trong vắt của Giai Kỳ hiện lên một tia ngại ngùng, và sau đó cô đột nhiên nói lời xin lỗi với hắn.
Điều này làm cho Lôi Triệt chợt đờ ra, cái này là đang tự thú nhận đúng là cô vừa mới mắng hắn thật à?
_ Em xin lỗi cái gì?
Lôi Triệt thắc mắc hỏi Giai Kỳ, và gương mặt xinh đẹp đang tái nhợt đi vì lạnh của cô cũng trở nên hoang mang, vì chính bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại xin lỗi hắn.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm như muốn lột trần suy nghĩ trong lòng cô ra của Lôi Triệt, Giai Kỳ đắn đo bối rối....cuối cùng chọn cách nói thật ra nỗi lo lắng trong lòng mình lúc này ra.
Đứng trước con người từng trải, sâu sắc như Lôi Triệt, tốt nhất là đừng nên nói dối.
_ Thật xin lỗi! Tôi làm muộn lịch trình của ngài!
_ Em nói gì?
Lôi Triệt rất giống Tề Yến Thanh, bản thân hắn rất ghét phải hỏi lại một vấn đề đến hai lần. Công việc của hắn rất bận, một ngày 24 tiếng không thể giải quyết hết, vậy nên hắn nói chuyện rất ít, mỗi lần nói đều chỉ nói thẳng vào trọng tâm, không lan man, không dài dòng. Người xung quanh hắn đều như thế, duy chỉ có tên Luật sư lắm mồm họ Nhiếp kia là ngoại lệ.
Thông thường nếu là người khác, để hắn hỏi đi hỏi lại như thế này chắc chắn đã sớm bị xách cổ lẳng xuống đưởng rồi, nhưng không hiểu sao Giai Kỳ càng lúng túng ậm ừ khó trả lời, hắn lại càng có hứng thú muốn hỏi.
_ Tại...lúc ở trên máy bay, tôi thấy ngài luôn chăm chú làm việc, nên tôi đoán ngài rất bận. Tôi cũng không muốn chần chừ làm mất thời gian của ngài, nhưng quả thật bên ngoài kia rất lạnh....Nên là....tôi xin lỗi!
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, rồi đến gần kết thúc câu thì trở thành tiếng muỗi kêu, khiến cho Lôi Triệt phải căng tai ra mới nghe được cô đang nói gì.
Giai Kỳ nói xong thì cũng biến thành đậu phụ im lặng, cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, để mặc cho ánh mắt sâu thẳm kia xoáy lên đỉnh đầu mình.
Với Lôi Triệt, cô cũng không muốn nói nhiều!
Mặc dù trong lòng rất ghét hắn, nhưng vị thế của cô không cho cô đặc quyền có thể cao giọng với hắn, nếu như không thể khiến hắn vui lòng, thì Giai Kỳ chỉ có thể làm mọi cách để tránh cho hắn nổi giận.
Điều quan trọng là khiến cho Quân Tường được an toàn, còn mọi việc sau này, thì để sau này suy tính đi!
Giai Kỳ lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, tâm trí lại giống như một ngày trời nắng đẹp bỗng nhiên xuất hiện mây đen, trở nên rầu rĩ u ám.
Đột nhiên, bả vai của Giai Kỳ chợt cảm thấy nằng nặng, và một luồng hơi ấm rực ôm ấp lấy cơ thể cô, còn có cả mùi xạ hương cùng mùi rượu mạnh thoang thoảng phảng phất.
Giai Kỳ giật mình tỉnh ra, thì đã thấy chiếc áo choàng của Lôi Triệt khoác lên cơ thể cô từ lúc nào.
Cô tiếp viên bên cạnh há hốc miệng nhìn Lôi Triệt chủ động cởi áo khoác của mình choàng lên vai vị tiểu thư kia, ngạc nhiên đến mức hai mắt cũng sáng bừng lên.
Giai Kỳ ngơ ngẩn nhìn Lôi Triệt, cơ thể của hắn sau khi bỏ xuống lớp áo choàng chỉ còn bộ lễ phục ôm sát, tỷ lệ cơ thể tam giác vàng hoàn hảo, bờ vai rộng và lồng ngực vạm vỡ, eo hông săn chắc cùng cặp chân dài thẳng tắp. Giai Kỳ không khỏi cảm thán về vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt.
_ Lôi tiên sinh….?
Giai Kỳ khẽ khàng lên tiếng, thấy ánh mắt của Lôi Triệt nhìn cô, và thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Đỡ lạnh chưa?
Giai Kỳ thở ra một hơi, áo choàng của hắn làm bằng dạ ép, vừa to vừa nặng, đeo vào người cô có chút hụt hơi, nhưng hơi ấm trong lớp lụa lót từ nhiệt độ cơ thể hắn thì như một chiếc lò sửa, hoàn toàn xua tan cái lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt.
Lôi Triệt rất cao, áo choàng hắn mặc thì vừa vặn, mà khoác vào người cô thì dài quá cả bắp chân, hoàn toàn che kín cô trong lớp áo rộng lùng bùng ấy, làm cô chẳng khác gì đứa trẻ con mặc trộm áo của cha.
Lôi Triệt nhìn cô lọt thỏm trong áo choàng của hắn, cả thân người tay chân đều chẳng thấy đâu, chỉ thò mỗi cái đầu với đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại bất giác mỉm cười.
Nụ cười của hắn làm Giai Kỳ ngẩn ra….
Không phải cô đang nhìn nhầm đấy chứ?
Lôi Triệt….hắn vừa cười sao?
_ Lôi tiên sinh! Bên ngoài lạnh, hay ngài cứ mặc áo vào đi, tôi khoác chăn cũng được!
Giai Kỳ thấy hắn cứ đứng nhìn mình mãi, đột nhiên cảm giác ngần ngại. Cô định tháo chiếc áo choàng xuống thì cô tiếp viên kia đột nhiên lên tiếng.
_ Tiểu thư, thật là thất lễ quá! Chiếc chăn tôi mang ra cho cô không hiểu sao lại bị ướt một chỗ, là do tôi không kiểm tra kĩ, chắc là sấy chưa khô. Tôi vào lấy cho cô cái chăn mới!
Cô tiếp viên định quay lưng đi, thì Lôi Triệt đã lạnh lùng ngăn lại.
_ Không cần đâu! Giai Kỳ, em cứ mặc áo của tôi đi! Bên ngoài lạnh, đừng để bị ốm, tôi không muốn thấy em ốm!
Nói xong, hắn liền quay người, lập tức bước xuống.
Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng của hắn, ngẩn người….
Hắn có phải vừa nói không muốn thấy cô ốm….có phải là….có ý quan tâm cô không?
Không thể nào!
_ Tiểu thư! Thượng lộ bình an!
Giọng nói dịu dàng của cô tiếp viên vang lên bên tai, Giai Kỳ lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ, bối rối đáp lời.
_ Vâng! Xin cám ơn cô!
Sau đó cô kéo chặt áo khoác của Lôi Triệt vào người, cẩn thận bước xuống cầu thang, hướng về phía cánh cửa xe đang mở sẵn chờ cô…
*****
_ Mệt bã hết cả người!
Cô tiếp viên kéo chiếc khăn quàng cổ ra, vươn vai ngáp một tiếng dài, vẫy vẫy tay với cơ phó cùng một người tiếp viên khác vừa xuống khỏi máy bay, lững thững bước về phía khoang lái, thả phịch người xuống ghế lái, chống tay lười biếng nhìn người cơ trưởng điển trai đang kiểm tra lại bảng điều khiển máy bay.
_ Chồng ơi….!
Tiếng gọi nũng nịu của cô khiến cho người cơ trưởng điển trai phải quay lại. Đó là một người đàn ông Đức điển trai với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh thẳm đặc trưng có nụ cười mê hồn.
_ Em mệt hết cả tay cả chân rồi này!
Cô tiếp viên ốm chiếc chăn khô khốc chẳng có lấy một mảng ướt để gọn sang một bên, nhìn người đàn ông đang cẩn thận làm việc bên cạnh, bĩu môi….Sau đó cô trườn từ ghế cơ phó sang phía ghế cơ trưởng, leo lên người chồng mình.
_ Nào em, anh đang làm việc mà!
_ Không đâu!
Cô gái ôm lấy cổ anh, khiến cho người đàn ông chẳng cách nào hoàn thành được công việc. Cánh tay dài rộng của anh ôm lấy eo thon của cô, đôi mắt xanh thẳm nhìn sâu vào đôi mắt đen như hai viên ngọc trai của cô, dịu dàng vỗ về.
_ Chồng ơi! Anh đoán xem em vừa thấy gì?
Người đàn ông thật thà lắc lắc đầu, trước ánh mắt tinh quái của vợ mình, tò mò nghe cô kể.
_ Vừa nãy em thấy ngài Lôi cởi áo choàng ra choàng lên vai vị tiểu thư đó đó, làm em ngạc nhiên hết hồn! Ngài Lôi có bao giờ đưa phụ nữ lên máy bay riêng đâu, thế mà lần này phá lệ nhé! Mà lúc nãy em thấy dáng điệu cưng chiều thản nhiên lắm, anh xem…liệu có phải ngài Lôi thích cô ấy rồi không?
_ Anh làm sao biết được….em đi hỏi Ngài Lôi xem!
_ Điên à! Em mà đi hỏi ngài ấy xong có còn mạng mà trở về không? Anh muốn em bị đánh chết để đi cưới vợ mới à?
Nữ tiếp viên đanh đá béo tai chồng mình, làm người đàn ông kia la oai oái. Tiếng cười khanh khách vang lên khi cô luồn tay ôm chặt lấy người chồng mình, tựa đầu lên ngực anh.
_ Em thấy dáng vẻ của cô gái ấy đối với ngài Lôi có chút không tự nhiên, lúc nãy còn không muốn mặc áo của ngài ấy, làm em phải giả vờ nói là chăn mang ra bị ướt đấy! Nghĩ cũng lạ, phụ nữ khác thì luôn muốn được người như ngài Lôi quan tâm, còn cô ấy thì có vẻ rất miễn cưỡng!
_ Thế em có muốn được ngài Lôi quan tâm không đấy?
Giọng nói của cơ trưởng vang lên có chút hờn ghen, chọc cho cô cười tít mắt. Cô lắc lắc đầu, nhõng nhẽo nói.
_ Em chỉ thích được chồng em quan tâm thôi! Người khác em không thèm! Mà nếu như ngài Lôi thích cô ấy thật thì tốt quá! Em cảm thấy cô ấy còn tốt hơn mấy lần con mụ Vivian ác quỷ kia. Mang cái mác là thư kí riêng của ngài Lôi lúc nào cái mặt cũng thượng lên trời, dùng mũi nói chuyện với người khác. Hôm trước qua kiểm tra máy báy còn bóng gió nhắc nhở em giữ thân phận, tránh xa ngài Lôi! Mụ điên ấy! Em có phải hạng đàn bà như cô ta đâu, cô ta cứ nghĩ mình là bạn gái của ngài Lôi không bằng! Nếu như không phải vì Ngài Lôi cưng chiều cô ta, chắc là em…!
_ Thôi nào! Vì cô ta có ngài Lôi chống lưng nên mới dám lộng hành như vậy. Chúng ta chỉ là nhân viên làm thuê, đừng suy nghĩ nữa!
Cơ trưởng dịu giọng nói với cô, đôi mắt xanh thẳm rất dịu dàng hòa nhã. Anh nhẹ nhàng vỗ lên eo lưng cô, khẽ hỏi.
_ Lát nữa em muốn ăn gì? Anh đi siêu thị mua đồ về nấu cho em, sau đó sẽ giúp em mát xa chân được không?
_ Em muốn ăn…pizza, mỳ ý sốt thịt bò và salad hoa quả, với rượu nho!
Nữ tiếp viên hào hứng liệt kê với anh kèm theo một nụ cười tươi tắn, người đàn ông dịu dàng gật đâu, cưng chiều nói.
_ Được rồi! Em sang kia đợi anh xong việc rồi ta cùng về nhé!
Cô gái nghe lời ngoan ngoãn trèo sang ghế cơ phó, nhìn thấy chiếc chăn bên cạnh, lại ngẩn ra suy nghĩ. Bên cạnh chồng cô vẫn cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ, đàn ông đúng là những sinh vật nông cạn!
Ngẩn ngơ suy nghĩ, cô thật sự cảm thấy giữa ngài Lôi và cô gái kia chắc chắn có điều gì đó rất đặc biệt, nhưng đặc biệt thế nào…thì cô không giải thích được!
Chỉ mong cho cô gái ấy đừng gặp phải Vivian, nếu không…chắc chắn mấy ngày nay ở đây, sẽ rất vất vả cho cô ấy!
Nhưng mà dù thế nào cô vẫn không khỏi thắc mắc....
Nếu Lôi tiên sinh....thích cô gái ấy thật thì sao?
*****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
FOLLOW TÀI KHOẢN để Kỳ Kỳ có động lực viết truyện mới mỗi ngày nhé ❤️
Yêu thương
Thư Kỳ🍀