Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt nặng nề, sừng sững với những cột trang trí hình mũi tên nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, từ dưới nhìn lên giống như một chiếc đinh ba của ác quỷ, trong những bức ảnh vẽ hình địa ngục trong sách kinh thánh, nơi ác quỷ xiên con người bằng những chiếc đinh ba nhọn hoắt hoen rỉ.
Căn biệt thự dường như đã được Lôi Triệt tu sửa lại, mọi thứ tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng đều sạch sẽ, và vẫn mang dáng vẻ xa hoa trong quá khứ, một biệt thự từng biểu tượng cho sự thành công và thịnh vượng của Lôi thị, tuy rằng vẫn mang lại cảm giác u tịch, lạnh lẽo và có một chút đáng sợ.
Lối kiến trúc Avant Garde tối giản và kiểu cách, lại mang dáng vẻ xa lạ và cao ngạo, giống như chủ nhân của tòa biệt thự này, người mà cô đã phải đấu tranh tư tưởng đến nhức nửa bên đầu để tới gặp!
Giai Kỳ cứ đứng trù trừ trước cánh cổng sắt nặng nề ấy, ngón tay cô đã nhiều lần muốn bấm chuông cửa nhưng rồi lại không dám…Giai Kỳ vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa đắn đo cắn rứt.
Nếu như cô bấm hồi chuông này, thì cũng chính là đã đặt bút kí vào bản hợp đồng ma quỷ tàn nhẫn đánh đổi bằng chính xác thịt của bản thân!
Nhưng nếu như cô không bấm chuông, thì Quân Tường chắc chắn sẽ bị kiện đến mức khởi tố. Cho dù nhìn trước mắt chính là một vụ kiện tụng làm ăn, nhưng Giai Kỳ chắc chắn kẻ đứng đằng sau giật dây chính là Lôi Triệt!
Cô cũng hiểu, nguyên nhân Lôi Triệt trở nên tàn nhẫn với Hà gia đến mức này, chính vì hiểu nhầm rằng cái chết năm xưa của ba mẹ hắn ta là bị Hà lão gia và Hà phu nhân hại chết!
Giai Kỳ không hiểu trong đầu Lôi Triệt rút cuộc nghĩ những gì, Hà lão gia và Hà phu nhân là những người tốt đẹp nhất, đạo đức nhất mà cô được gặp, tại sao hắn lại nghĩ ông bà nhẫn tâm hại chết cha mẹ hắn, người mà cũng là người thân và ruột thịt của mình chứ?
Chắc chắn phải có hiểu lầm! Phải có khúc mắc ở đâu đó! Giai Kỳ hoàn toàn không tin!
Đứng lặng trước cửa, Giai Kỳ bất lực nhìn vào tòa nhà không khác gì một tòa lâu đài Châu Âu thu nhỏ, nàng bối rối cắn môi…rồi tự trách bản thân mình!
Cô không còn đường lui nữa!
Hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi!
Quân Tường…nếu như cô không làm điều này….thì Quân Tường sợ rằng không còn đường thoát nữa!
Lôi Triệt muốn cô! Giờ cô phải cho hắn điều hắn muốn mà thôi!
Giai Kỳ chỉ hi vọng rằng, lời nói trao đổi đó của hắn vẫn còn…giá trị!
Khoảng khắc Giai Kỳ đặt tay lên chuông cửa, cô bỗng cảm thấy bản thân mình thật rẻ rúng. Ngày trước cô luôn khinh thường những nghệ sĩ nữ dùng thân mình để thăng tiến, giờ thì nàng cũng đâu khác gì họ?
Chính là đang dùng bản thân mình để trao đổi đấy thôi?
_ King….kong…..!
Tiếng chuông cửa vang lên kéo dài như một hồi tàu. Giai Kỳ rụt rè chỉ bấm một lần, rồi yên lặng chờ đợi. Cánh cửa biệt thự vẫn đóng im ỉm không có lấy một chút giấu hiệu hé mở, Giai Kỳ cắn môi, đắn đo giơ tay lên, lần nữa ấn chuông cửa.
_ King….kong….!
Tiếng chuông vang lên, một lần nữa sau khi kết thúc một hồi dài lại trở lại im lặng. Phía bên trong cánh cổng sắt nặng nề vẫn không có chút dấu hiệu có người nghe thấy tiếng chuông. Trong lòng Giai Kỳ nôn nóng…có khi nào trong nhà không có người không?
Giai Kỳ cắn môi, một lần nữa nhắm mắt ấn chuông cửa.
Hồi chuông thứ ba vang lên, Giai Kỳ khắc khoải nhìn vào trong, may mắn sao lúc này cánh cửa gỗ nặng nề của biệt thự lại nặng nề mở ra, và một người đàn ông xuất hiện ở thềm sảnh.
Người ấy khoảng ngoài 50 tuổi, dáng người cao cao gầy gầy, gương mặt nghiêm khắc, khí chất điềm đạm, khiến cho Giai Kỳ vừa nhìn qua lại nhớ đến ngay người thầy chủ nhiệm cấp ba của cô.
Giai Kỳ lập tức mỉm cười, tiến nhẹ về sát phía cánh cửa một chút. Không rõ có phải vì hơi lạnh mùa đông hay không mà làm cho thân thể cô không ngừng run rẩy, gió lạnh buốt qua da thịt, buốt qua tim gan, làm đông cứng nụ cười đang nở ra trên môi của cô.
Người đàn ông ấy bước xuống từng bậc thềm, dáng vẻ điềm đạm không chút vội vã. Đôi mắt sau cặp kính của ông quan sát người con gái đang đứng trước cửa, gương mặt xinh đẹp, kiều diễm rất thu hút, đặc biệt là đôi mắt phượng sáng bừng sắc sảo, nụ cười dịu dàng nhu mì khiến cho người có kinh nghiệm cuộc sống như ông lập tức có thiện cảm.
Giọng nói ôn tồn vang lên khi ông bước đến gần cửa, lịch sự hỏi cô.
_ Xin hỏi, tiểu thư muốn tìm ai?
_ Dạ! Xin lỗi bác! Đây có phải là…nhà của Lôi tiên sinh không ạ?
Giai Kỳ cẩn thận lên tiếng, dáng điệu khép nép giống như một đứa trẻ lần đầu tiên lên phòng giáo viên. Người đàn ông kia lập tức gật đầu, mỉm cười thân thiện trả lời cô.
_ Đúng vậy! Đây là chính là tư gia của Lôi tiên sinh! Tôi là Lão Đinh, là quản gia của tiên sinh, xin hỏi tiểu thư là…?
_ Cháu….à…..cháu là Giai Kỳ, là….nhân viên của Lôi tổng!
Giai Kỳ đắn đo một lúc, cuối cùng đành lấy ra thân phận nhân viên để trả lời, chứ nghĩ tới hoàn cảnh của cô bây giờ mà lấy thân phận em dâu tới, thì thật là nực cười.
_ À! Giai tiểu thư! Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì tìm Lôi tiên sinh nhà chúng tôi?
Đinh quản gia rất lịch sự hỏi cô, nhưng câu hỏi ấy lại khiến cho Giai Kỳ không thể cất lời. Biết nói thế nào bây giờ nhỉ, chẳng lẽ lại nói rằng cô tới gặp Lôi Triệt chính là muốn hỏi hắn….à không….phải là muốn cầu xin hắn, xem lời đề nghị khiếm nhã mà mấy ngày trước thôi còn khiến cô muốn nôn mửa khi nghĩ tới ấy, còn giá trị hay không sao?
Giai Kỳ cúi đầu xuống, cô xấu hổ đến mức không dám đối diện với ánh mắt của Lão Đinh, người đàn ông đáng tuổi cha cô mà biết mục đích của cô tới đây hôm nay, chắc chắn sẽ nghĩ cô là một đứa con gái không còn liêm sỉ.
Nhưng….cô không còn lựa chọn nào khác!
_ Bác Đinh! Cháu….cháu có chút chuyện riêng….Cháu phiền bác chuyển lời lại tới Lôi tiên sinh rằng có Giai Kỳ tới gặp, ngài ấy sẽ hiểu ạ!
Giai Kỳ nhẹ giọng trả lời, đôi mắt xao động u buồn. Lão Đinh nhìn cô, hít vào một hơi rồi khẽ thở ra, cẩn thận trả lời.
_ Giai tiểu thư….xin lỗi cô! Ngài Lôi hiện giờ không có ở nhà!
_ Sao….sao ạ?
Giai Kỳ nghe ông nói, trái tim của cô lập tức trùng xuống hụt hẫng. Cô bối rối bám chặt tay vào thanh cửa sắt, mặc kệ cho cái lạnh xuyên qua da thịt ngấm dần vào lòng bàn tay.
Lão Đinh nhìn chóp mũi đang bắt đầu đỏ ửng vì lạnh của cô, cũng cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói.
_ Giai tiểu thư….Lôi tiên sinh hiện giờ đang ở trụ sở Lôi thị có chút chuyện, ngài ấy vừa gọi điện nói với tôi đang trên đường về!
Giai Kỳ cúi mặt thở ra nhè nhẹ, nếu cách đây chỉ vài ngày khi nghe tin Lôi Triệt sắp tới mà cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc như thế này, chắc chắn Giai Kỳ sẽ ngay lập tức mà tìm tới bác sĩ tâm lý.
Nhưng bây giờ thì không thể phủ nhận rằng trong lòng cô đang cảm thấy….vui. Thở ra một làn hơi lạnh giá, khói tỏa từ từng hơi thở của Giai Kỳ. Lão Đinh nhìn cô, trong lòng cắn rứt muốn mở cửa cho cô vào nhà…bên ngoài lạnh giá quá! Nhưng lời dặn dò của Lôi Triệt vẫn cứ văng vẳng trong đầu, khiến cho người quản gia như ông không dám trái lời.
Giai Kỳ thấy lão Đinh cứ đắn đo đứng trước cửa, như muốn nói điều gì đó với cô. Giai Kỳ cũng là người hiểu chuyện, dù gì thì khi cô chưa trưởng thành, đã phải tập sống một mình trong cuộc đời khắc nghiệt này, nên việc nhìn sắc mặt người khác mà sống, Giai Kỳ cũng sớm quen thuộc rồi!
_ Cháu chờ ở đây, đợi Lôi tiên sinh về ạ!
Giai Kỳ ngoan ngoãn nói, vẻ mặt vui vẻ như thể đối với cô việc đứng ngoài cửa trong tiết trời mùa đông rét chỉ vài độ thế này là chuyện hết sức bình thường, dáng vẻ nhẫn nhịn ấy khiến cho Lão Đinh mủi lòng.
Cô bé này….rút cuộc đã đắc tội gì với Lôi tiên sinh?
Tính cách của Lôi tiên sinh rất kì lạ, cổ quái, thậm chí có phần rất quá đáng….còn cô bé này thì lại quá nhẫn nhịn hiểu chuyện, e rằng…..!
_ Giai tiểu thư, ờ….không biết cô có muốn dùng chút ca cao nóng không? Tôi vừa pha ca cao để uống...
_ Dạ…cám ơn bác!
Giai Kỳ ngay lập tức đồng ý. Đứng giữa tiết trời lạnh đến buốt da thế này, một cốc ca cao nóng chắc chắn là cứu tinh cho cô. Rơi vào hoàn cảnh này thì cần gì giữ ý nữa chứ?
Đinh quản gia lập tức chạy vào trong nhà, nhìn dáng vẻ vội vã như sợ cô bị lạnh của ông, Giai Kỳ nghĩ rằng chắc Lôi Triệt đã ra lệnh cho ông không cho cô vào trong nhà!
Giai Kỳ thắc mắc tại sao hắn lại biết cô đã tới đây, thì đôi mắt nàng nhìn thấy ngay một chiếc camera an ninh gắn trên tường, mà trong lúc vội vã cô đã không để ý thấy!
Giai Kỳ ngẩn ra một chút, rồi nụ cười nhàn nhạt nở trên môi….Hóa ra là thế!
Thôi thì thế cũng tốt, ít nhất hắn cũng sẽ về kịp, trước khi cô bị cái lạnh làm cho đông cứng ngoài này!
Gió vẫn thổi từng cơn từng cơn, sắc ngọt và buốt giá như những lưỡi dao sắc ngọt cứa vào cơ thể. Giai Kỳ nghiến chặt răng, thở ra từng luồng khói, từng luồng khói một.
Trong khoảng trống mênh mông của đất trời, cô mỏng manh và yếu đuối, đứng yên lặng trước cánh cổng sắt đồ sộ nặng nề, mặc cho gió rét mùa đông quất vào cơ thể đang dần dần run lên….
****
Chiếc xe Bentley của Lôi Triệt đã tới trước biệt thử, ánh nhìn sắc lạnh của Lôi Triệt hướng về phía trước, và ngay lập tức nhìn thấy Giai Kỳ.
Trái tim vốn điềm tĩnh vô cảm của hắn đột nhiên lại đập rất mạnh, giống như búa tạ nện xuống, khi nhìn thấy hình ảnh của Giai Kỳ đang ngồi nép bên cạnh cánh cổng.
Dưới trời giá lạnh, Giai Kỳ đang ngồi nép sau chiếc cột lớn, như thể cố gắng tránh mình khỏi từng cơn gió đang thổi quất qua. Lớp áo choàng, khăn len và găng tay dầy cộp không cứu nổi cô khỏi cái lạnh khắc nghiệt. Giai Kỳ ngồi co ro như một con tôm nhỏ, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể đang run lên lập cập, vùi gương mặt vào tận sâu giữa cánh tay và ngực áo, lặng lẽ, cô đơn đến lạc lõng trước cửa nhà hắn.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lôi Triệt, một niềm thương xót như vụt qua.
Cánh cổng sắt nặng nề tự động mở ra, Giai Kỳ cũng đã thấy chiếc xe của hắn tiến tới, run rẩy đứng dậy, cầm trên tay một chiếc cốc trắng.
Chiếc xe đi qua cô như một con báo, cứ thế tiến thẳng vào trong sân biệt thự. Giai Kỳ đứng im lặng bên ngoài, cũng không dám bước chân vào theo. Cánh cửa xe mở ra, cô nhìn thấy Lôi Triệt bước ra ngoài, một thân áo choàng tây trang sạng trọng quý tộc, lạnh lùng không thèm nhìn cô lấy một cái, bước thẳng vào biệt thự, Đinh quản gia đang đứng sẵn ở cửa, cúi đầu chào hắn.
Giái Kỳ cảm thấy cổ họng mình đắng nghét, cô lập tức nhìn xuống, không dám chớp mắt nữa, sợ rằng nước mắt uất ức tủi hờn sẽ chảy xuống. Cô không cho phép mình yếu đuối! Càng không cho phép mình khóc!
Cơn lạnh bên ngoài cơ thể cũng không thể sánh với cái lạnh sâu trong lòng, Giai Kỳ bỗng cảm thấy cơ thể mình kiệt sức, đến đau lòng cũng không còn hơi sức nữa!
_ Giai tiểu thư!
Một giọng nói cung kính bỗng vang lên bên cạnh, Giai Kỳ ngước mắt lên, nhận ra A Mạnh, lái xe riêng của Lôi Triệt đang mỉm cười với nàng, thanh âm cung kính vang lên.
_ Giai tiểu thư! Lôi tiên sinh có lời mời cô vào trong biệt thự dùng chút trà nóng!
****
Một năm cũ sắp qua đi, một năm mới sắp tràn về. Năm 2021 này quá khó khăn và mất mát, có những người yêu thương cũng đã vĩnh viễn ở lại năm 2021 này....Thư Kỳ xin cám ơn những nỗ lực của các bạn trong năm qua, cám ơn sự mạnh mẽ của các bạn!
Sang năm mới, 2022! Thư Kỳ xin chúc các bạn cùng gia đình bình an, khoẻ mạnh, may mắn và hạnh phúc❤️
Hi vọng sang năm mới Thư Kỳ sẽ nhận được nhiều hơn nữa, hơn nữa, hơn bây giờ tình yêu từ các bạn ( Hơi tham lam ☺️)
Vô cùng cám ơn hành trình các bạn đã cùng Thư Kỳ trải qua trong năm 2021, và đón chào 2022.
Thương yêu
Thư Kỳ 🍀