Giai Kỳ cũng không biết cách nào mà nàng ra khỏi được trụ sở của Hà thị, cũng không nhớ bằng cách nào nàng có thể leo lên từng đó bậc cầu thang, làm thế nào nàng có lại có thể về được tới nhà?
Giống như một cái máy, Giai Kỳ mở vòi nước ấm vào bồn tắm, đổ tinh dầu, sữa tắm tạo bọt vào bồn, chuẩn bị áo choàng tắm và bộ váy lụa, trút bỏ quần ào trên người bừa bãi xuống đất, bước chân vào dòng nước nóng rẫy đang sủi những bọt bong bóng thơm phức.
Chìm vào làn nước ấm rực, da thịt nàng được dòng nước ấm vỗ về, mùi hương hoa hồng thơm ngát quen thuộc bủa vậy, mà Giai Kỳ giống như một tiên nữ đắm mình trong dòng nước ẩn hiện, mái tóc xõa tung ướt đẫm dính trên bầu ngực căng tròn mềm mại, cần cổ cao cao kiêu hãnh thuôn xuống bờ vai mỏng manh, xương quai xanh gợi cảm, vòng eo thon gọn săn chắc và chiếc hông nẩy nở quyến rũ, đôi chân thon dài của nàng khép chặt vào nhau che đi nơi tư mật gợi cảm. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vun những bọt xà phòng ấy lại, thoa lên trên da...
Những điều nàng nghe được khi nãy ở trụ sở của Hà thị in rõ mồn một trong tâm trí, giống như một vết rạn trên mặt kính, không sao che lấp được. Từng lời từng lời đều tác động đến nàng, làm cho tâm trí vốn mỏng manh của nàng một lần nữa bị cào xé.
Gương mặt kiều diễm của Giai Kỳ trở nên cứng đờ và tiều tụy, cho dù ngâm thân mình trong bồn nước ấm áp mà nàng vẫn cảm thấy thật lạnh. Cái lạnh xuyên thấu tận sâu bên trong, như xuất phát từ tận xương tủy, làm cho toàn thân nàng không ngừng run rẩy, như một chiếc lá khô khốc bị gió đùa bỡn.
Cái lạnh như thể đang nhìn sâu vào một lòng mắt đen thẫm, sắc bén, sâu thẳm như không thể thấy nổi đáy tâm, cái lạnh của cô đơn và bất lực, cái lạnh như lưỡi dao sắc bén từ từ cứa vào vết thương chưa lành miệng, khiến cho nỗi đau cứ chất chồng lên, ngày càng hé miệng, ngày càng sâu đậm.
Giai Kỳ ngẩng đầu lên, ném cho chiếc đèn trên trần nhà một cái nhìn buồn bãđôi mắt trong vắt của nàng trống rỗng và u uẩn, giống như của một người đang lạc lối trong mê cung mà không tìm thấy đường ra.
Trái tim Giai Kỳ đau thắt lại, khi nhớ lại câu nói của Quân Tường khi nãy...
Nàng biết, hắn sẽ không chịu dừng lại, và cho dù có là người chẳng hiểu biết gì về kinh doanh, nhưng từ những lời mà Hà lão gia và Hà phu nhân nói với nhau Giai Kỳ cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng và khó khăn mà Hà gia đang phải đương đầu....và dường như cái giá để Lôi Triệt nhường cho Hà gia một đường thoát, chính là nàng!
Nàng cũng hiểu rằng, Lôi Triệt không phải đang cố gắng đoạt lấy thứ mà hắn thích, mà đơn giản chỉ coi nàng như một công cụ, một thứ đồ chơi sống để làm nhục Quân Tường, để thỏa mãn bản năng chiếm đoạt đáng ghê tởm của hắn.
Nhưng đó không phải là điều khiến nàng cảm thấy đau khổ, mà chính bởi vì sự bảo vệ mà Hà gia đang dành cho nàng, mà Quân Tường đang dành cho nàng. Nàng chỉ là một đứa con gái mồ côi, cái gì cũng không có, nhận được sự bảo trợ từ phía Hà gia mới có được như ngày hôm nay! Nếu như về lẽ thông thường, Hà lão gia và Hà phu nhân hoàn toàn có thể nói với nàng về chuyện này, và với vị thế như nàng, có thể không đồng ý sao? Làm gì có cách nào trả ơn cứu giúp nào hoàn hảo hơn thế này nữa?
Nhưng Hà lão gia và Hà phu nhân lại đang làm gì đây? Họ đang ra sức bảo vệ nàng! Cả Quân Tường nữa....đặt giữa lựa chọn là sản nghiệp cả đời Hà gia xây dựng và nàng, vậy mà anh lại không nở buông tay nàng.....Giai Kỳ đến giờ mới nhận ra, tình cảm anh dành cho nàng sâu đậm đến thế!
Trái tim của nàng cho dù đang rất đau, cũng đập mạnh lên vì hạnh phúc, vì nàng biết nàng đang yêu, và đang được yêu thật nhiều!
Nhưng dư vị này sao lại đắng tới như vậy, khiến cho nàng không cách nào nuốt xuống, lại ứ đọng thành từng giọt nước mắt nóng hổi...Cứ thế, cứ thế....từng giọt từng giọt ứa ra nơi khóe mắt đỏ hoe của Giai Kỳ, chảy xuống gò má trắng bệch, thấm vào khóe môi của nàng.
Giai Kỳ bưng mặt khóc, bờ vai thon thả của nàng run lên từng cơn, tiếng nức nở vang lên trong căn phòng bi thảm tột cùng...
Nàng hận hắn!
Đáng lẽ nàng đã có thể có được hạnh phúc sau những ngày tháng đau thương như bước khỏi địa ngục kia, mà cuối cùng hắn lại xuất hiện, và đạp đổ đi tất cả!
Lôi Triệt!
Nàng hận hắn!
****
Ting....Ting....Ting....!
_ Giai Kỳ! Em có ở trong nhà không?
Tiếng Lyly nóng vội vàng lên cùng tiếng đập rầm rập bên ngoài cửa, ngón tay cô thì liên tục ấn vào chuông cửa, làm cho cả khu chung cư đang an tĩnh đột nhiên trở nên huyên náo.
_ Giai Kỳ! GIAIIII KỲYYYY!
Tiếng Lyly lanh lảnh vang lên ngoài cửa, lớn tiếng gọi tên Giai Kỳ, vẫn tiếp tục ấn chuông cửa.
Một lúc sau, có tiếng lạch cạch nho nhỏ vang lên đằng sau cánh cửa gỗ nặng, tiếng nhạc vang lên vui tai khi cánh cửa mở ra.
Lyly hoảng hốt nhìn Giai Kỳ xuất hiện sau cửa, gương mặt kiều diễm trở nên mệt mỏi với đôi mắt sưng húp, đầu mũi đỏ lựng và gò má hốc hác vì mất ngủ. Giai Kỳ buồn bã đứng trước cửa, giọng nói khàn khàn vì khóc quá nhiều khiến cho Lyly nghe thấy mà hoảng hốt.
_ Chị Lyly...!
_ Trời đất ơi cái gì đây hả Giai Kỳ?
Lyly kinh hãi nhìn Giai Kỳ không khác gì một mảnh vải nhàu nhĩ, bàn tay đang xách túi đồ buông thõng. Cô nhảy phắt vào nhà, lẳng túi đồ xuống thềm nhà, ôm chầm lấy Giai Kỳ.
_ Em sao vậy nè? Giai Kỳ?
Giai Kỳ mỉm cười mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp của nàng hướng về phía sau, tránh ánh mắt của Lyly.
_ Em mệt một chút thôi, không sao đâu chị!
_ Cái gì mà mệt một chút? Chị nghe bà Vương nói em xin nghỉ phép, nói em bị ốm. Chị đi qua siêu thị mua chút khoai tây, thịt bò cà rốt nấu cho em món bò hầm, còn có hoa quả nữa...mà không ngờ em lại thế này?
Lyly vừa bực bội vừa thương xót, gắt gỏng với Giai Kỳ. Giai Kỳ nhìn gói hàng nặng trịch đặt trên sàn, như thể Lyly khuân cả siêu thị về nhà cho nàng vậy.
_ Lyly....chị hết giận em rồi à?
Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi khi bàn tay Lyly thọc vào mái tóc cô và vuốt ngược nó về phía sau. Ánh mắt đầy giận dỗi của Lyly hướng về phía Giai Kỳ và cô lẩm bẩm.
_ Giận cô thì tôi giận cả đời!
Giai Kỳ mỉm cười, vòng tay nàng quàng qua eo của Lyly, ôm cô quản lý khó tính của mình vào lòng, thở dài một hơi.
_ Em biết là chị không nỡ giận em đâu mà!
Lyly nghe giọng nói khàn đặc của Giai Kỳ, trong lòng cũng đoán được ngày hôm qua Giai Kỳ chắc chắn đã khóc rất lớn, đến mức mà cổ họng khàn đặc, gần như mất cả tiếng.
_ Rồi....vào nhà xem nào, sáng giờ đã ăn gì chưa? Chị có mua bánh ngọt cho em đấy, trong túi còn có cả sữa ngô, bỏ ra ăn đi!
Giai Kỳ xách túi đồ vào trong phòng, ngồi thụp xuống đất, bắt đầu lục lọi túi thức ăn lớn.
_ Woa! Bánh kem dâu tây tươi...! Đúng thứ bánh em thích!
Giai Kỳ reo lên, nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt buồn bã, đôi mắt âng ấng long lanh như một hồ nước.
Lyly nhìn Giai Kỳ ngồi háo hức ăn bánh kem, thở dài xách túi thức ăn vào bếp....Đột ngột nghe tiếng Giai Kỳ run run vang lên.
_ Chị Lyly...sao bánh kem lại đắng như vậy?
Lyly cau mày khó hiểu, lớn giọng nói vọng ra với cô.
_ Giai Kỳ em nói gì vậy? Bánh kem làm sao mà đắng được?
_ Em thấy đắng thật mà....đắng lắm chị Lyly....
Thanh âm run rẩy mong manh như gió của Giai Kỳ vang lên, khiến cho Lyly chột dạ. Cô bỏ tất cả đồ ăn xuống, lau vội tay vào chiếc khắn bếp và bước ra ngoài.
_ Giai Kỳ....em nói gì thế? Bánh kem sao mà....
Tiếng nói của Lyly dừng khựng lại, đôi mắt của cô hoảng hốt nhìn Giai Kỳ, run giọng khẽ gọi...
_ Giai....Giai Kỳ...?
Đập vào mắt cô, là hình ảnh Giai Kỳ ngồi trước miếng bánh đang ăn dở, chiếc thìa vẫn cầm chắc trong tay đang không ngừng run lên...Nước mắt đang lã chã không ngừng tuôn rơi trên gương mặt nàng, khuôn mặt ướt đầm nước như đang đứng dưới một cơn mưa.
Nàng quay lại, nỗi đau thương hiện rõ trong lòng mắt buồn tới chết lặng ấy khiến cho Lyly nín lặng mà nhìn Giai Kỳ nở nụ cười run rẩy, nghẹn ngào nức nở...
_ Chị à....bánh kem....thật sự rất đắng! Thật sự rất khó ăn!
Rồi sau đó, Giai Kỳ buông rơi chiếc thìa trong tay mình xuống, uất nghẹn bưng mặt khóc oà ra như một đứa trẻ...!
*****
Lyly dỗ dành Giai Kỳ, nhưng cho dù thế nào, Giai Kỳ vẫn cứ không chịu nín, cũng không chịu hé răng nửa lời. Cuối cùng đành chịu bó tay, nấu xong nồi bò hầm cho nàng, ép nàng ăn một chén súp và một bát cơm mới yên tâm ra về, trước khi ra về còn không quên căn dặn ngày mai cô sẽ tới thăm nàng nữa.
Lyly đi rồi, Giai Kỳ một mình ngồi trong nhà, nước mắt đã sớm cạn khô không thể khóc được nữa. Nàng co chân, vòng tay ôm lấy thân thể mình, đôi mắt vẩn vơ nhìn đăm đăm xuống sàn nhà như người mất hồn.
Nàng sợ hãi những suy nghĩ trong đầu chính mình lúc này!
Đột nhiên, Giai Kỳ nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng như Lyly quay lại kiểm tra, nàng liền đứng dậy ra mở cửa.
Nhưng khi cánh cửa bật mở ra, Giai Kỳ kinh ngạc khi thấy Quân Tường đứng trước thềm, vừa thấy nàng, anh vội vã ôm chầm lấy, thanh âm run bắn lên gấp gáp.
_ Cả ngày nay không liên lạc được với em! Đến công ty thì mọi người nói hôm nay em không đi làm vì ốm! Anh lo lắng vội vã chạy tới đây ngay! Em không sao chứ? Đã ăn gì chưa? Anh mua thuốc cùng đồ ăn và trái cây cho em này!
Giai Kỳ nhìn túi đồ anh để gọn dưới chân, cảm nhận hơi lạnh phả ra từ quần áo của anh, cùng lồng ngực ấm áp quen thuộc. Nước mắt vốn đã khô cạn của cô thế mà lại ứa ầng ậc ra.
Quân Tường đột ngột thấy Giai Kỳ ôm chặt lấy mình, và khi anh còn ngạc nhiên, đôi môi cô đã dâng tới, áp lên môi anh.
Nụ hôn nóng vội và run rẩy như vỡ tan ra khi cánh môi mềm mại ấy ép lên môi anh. Quân Tường kinh ngạc thấy Giai Kỳ níu chặt lấy áo mình, tuỳ tiện hôn vùi lên đôi môi anh. Sự nóng vội và gấp gáp to gan lớn mật khác hắn cá tính của cô khiến anh kinh ngạc. Quân Tường ôm lấy cánh tay cô, khẽ kéo cô ra.
Đôi môi sưng đỏ của Giai Kỳ mím lại, mái toã xoã tung trước mặt, dáng vẻ gợi cảm như hút hồn người khác của cô khiến tim anh đập mạnh đến đau thắt.
_ Giai Kỳ....có chuyện gì vậy em?
Thanh âm ấm áp vang lên, nước mắt Giai Kỳ ứa ra chảy tràn trên gò má. Đôi bàn tay run rẩy của cô nắm lấy áo anh, níu anh sát lại bên mình....
Rồi giọng nói chợt như oà vỡ khi Giai Kỳ nắm lấy một bên quai áo mình kéo xuống. Bờ vai mịn màng thon thả cùng xương quai xanh gợi cảm lộ ra, làn da trằn mịn thơm ngát và nửa bầu ngực căng tràn như ẩn hiện thiêu đốt ánh mắt kinh ngạc đờ dại của Quân Tường.
Đôi mắt phượng u buồn của cô ngước nhìn Quân Tường, và thanh âm thỉnh cầu như bọt nước tan trong không khí....
_ Quân Tường...đêm nay anh hãy dùng hết sức....mà yêu em nhé?
*****