Lyly há miệng cười một cách man dại, trước ánh mắt kinh hoàng của Giai Kỳ…Lyly miết lấy đường hàm xinh đẹp của Giai Kỳ, thanh âm ghê rợn thì thầm vào tai cô…
_ Sao…ngạc nhiên lắm à?
Giai Kỳ há hốc miệng, sợ hãi tới mức không thể thốt ra được lời nào….Giống như bản thân đã hóa đá….
Không thể tin nổi…người quản lý thân thiết của cô…lại chính là con gái của Độc nhãn – là con gái kẻ thù của Triệt, cho dù có là trong một kịch bản điên rồi nhất, trong một cuốn tiểu thuyết điên rồi nhất…Giai Kỳ cũng không thể tin chuyện này lại xảy ra!
_ Sao nào? Bất ngờ lắm phải không? Mày có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ kẻ thù của thằng người yêu mày lại gần đến như vậy, phải không? Gần trong gang tấc! Haha…tao đang tưởng tượng Lôi Triệt mà biết tao chính là con gái của kẻ mà hắn dành cả đời để đi tìm…thì sẽ ra sao nhỉ? Nhi!
Bàn tay của Lyly tát nhẹ lên gương mặt của Giai Kỳ, đầu mi tâm của cô cau chặt lại, cố gắng bài xích cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng…
Nhưng câu nói tiếp theo của Lyly, lại khiến Giai Kỳ thật sự chết lặng…
_ Mày có biết…tao và Quân Tường vốn dĩ đã được tác hợp, sẽ trở thành vợ chồng không?
CÁI GÌ???
Một tiếng nổ ầm ầm trong đầu Giai Kỳ. Cô quay phắt đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt man dại đắc thắng kia. Đầu ngón tay của Lyly nhấc chiếc cằm xinh đẹp của Giai Kỳ lên…ánh mắt điên dại nhìn vào làn da trắng mịn của cô, lè lưỡi liếm nhẹ lên gương mặt của cô…
Tiếng kêu bật lên trong họng của Giai Kỳ, Giai Kỳ cau chặt mày lại, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng khi chiếc lưỡi của Lyly lướt qua gương mặt cô, nhấm nháp làn da mềm mại của cô…
_ Mày không biết lúc mày và Quân Tường yêu đương nhau, cảm giác trong tay nó thế nào đâu….Mày đoán thử xem...tao có tức giận, có hờn ghen không?
Lòng mắt Giai Kỳ dấy lên sự kinh tởm, và ánh mắt ấy ngay lập tức chọc điên Lyly.
Đẩy mạnh Giai Kỳ xuống, củ đẩy rất mạnh, Giai Kỳ hốt hoảng xoay vội người lại, để cánh tay của cô đập xuống nền đất...
Đau điếng!
Giai Kỳ toát mồ hôi lạnh, cô nghĩ xương bả vai của mình chắc nứt mất rồi...Nhưng cô phải bảo vệ đứa con trong bụng, cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, cô cũng sẽ tuyệt đối không để bất cứ điều gì làm tổn thương đứa bé!
_ Mày nghĩ tao thường tình như thế sao? Hahaha! Tao chẳng có cảm giác gì cả! Bởi vì để chồng tao chơi bời với mày một lúc trước khi thuộc về tao cũng chẳng có gì mất mát...Dù sao mày cũng là một đứa con gái được nhặt về mà!..À...!
Thanh âm cao chót vót của Lyly vang lên, kèm theo cái nhìn đầy man dại...Lyly liếm đôi môi mình, ngồi thụp xuống, bàn tay cô ả vươn tới kéo giật mái tóc của Giai Kỳ lên và gào vào mặt cô...
_ Mày có biết tại sao tao và Quân Tường lại có đính ước không? Vì chính thế lực của Độc nhãn đã giúp cho anh ấy thoát được tội đâm chết cha mẹ mày đấy! Và để trao đổi lại...Hà gia đã chấp nhận tác hợp Quân Tường với tao...nghe ổn đấy chứ hả? Mọi chuyện sẽ rất ổn, nếu như mày cũng chết luôn cùng cha mẹ mày! Nhưng mà mày, con khốn như có 9 mạng của mèo, lại không chết!
_ Thế là cả Độc nhãn và Hà gia đều đi đến quyết định phải giải quyết cái gai trước mắt là mày trước! Đầu tiên bọn tao đã có ý định giết mày, nhưng vụ tai nạn vừa xảy ra mà nhân chứng duy nhất lại bị sám sát chết, chắc chắn bọn cớm sẽ đánh hơi thấy có chuyện không đúng…Vì thế nên cách đơn giản nhất, là giữ mày ở bên cạnh, kiềm chế cho cái ung nhọt là mày không phát triển, thì tại sao không để Quân Tường làm nam nhân kế nhỉ?
Lyly thở dài, đứng dậy và tiến về phía chiếc ghế, ngồi xuống và hướng ánh mắt đầy thương hại về phía Giai Kỳ…
_ Nói thật nhé, tao thấy thật tội nghiệp cho mày, lại đem lòng yêu chính kẻ gây ra chái chết của cha mẹ mình. Đúng là một đứa con gái có hiếu!
_ ĐỒ KHỐN NẠN! TẤT CẢ CHÚNG MÀY!!!
Giai Kỳ hét lên, cố gắng cùng quẫy với thân thể bị trói chặt như một con cá mắc cạn. Tiếng cười lanh lảnh của Lyly vang lên xé rách không gian tĩnh lặng, lộ rõ bộ mặt thật của người mà cô từng coi thân thiết hơn tỉ muội ấy…
_ Ban đầu tao chỉ nghĩ Quân Tường chơi bời qua đường với mày thôi, vì kiểu gì sau này anh ấy cũng thuộc về tao! Mày không biết đâu!…Nhưng sau này tao mới nhận thấy, dường như không phải thế!
Lyly nhìn sâu vào mắt Giai Kỳ, giọng nói chợt chuyển thành sự đe dọa…
_ Tao không hiểu, rút cuộc mày có điều gì để cho cả Lôi Triệt và Quân Tường đều chết mê chết mệt nhỉ?
Giai Kỳ nuốt khẽ trong cổ họng…Ánh mắt cô căm phẫn ghim thẳng về phía Lyly, gằn giọng hỏi…
_ Có phải cái chết của cha mẹ Lôi Triệt cũng là do mày gây ra không?
_ Chuyện xảy ra cách đây hơn 24 năm. Lúc ấy tao mới chỉ là một con nhóc 7 tuổi! Kể cả tao có thể cắt cổ con thỏ tao yêu quý nhất chỉ để nhìn xem máu nó chảy trong bao nhiêu lâu thì kết thúc, thì tao cũng không thể xách súng đi giết hai mạng người được! Con ngu ạ!
Lyly lớn tiếng quát Giai Kỳ, nụ cười khinh miệt hiện trên khóe môi cô ả…
_ Đằng nào mày cũng chẳng thoát được, nên thôi tao kể cho mày nghe…Chuyện năm đó, thật ra bố mẹ Quân Tường không trực tiếp ra tay. Bọn họ làm chỉ điểm cho bố tao, đưa cho bố tao mật khẩu vào biệt thử của Lôi gia, phần việc còn lại thì lũ lính đánh thuê làm! Nhưng mà bọn chúng làm chẳng cẩn thận, làm sổng mất Lôi Triệt! Giờ thì hiểm họa thế này đây!
Vẻ mặt bình thản của Lyly khiến Giai Kỳ cảm thấy lợm giọng. Cô không thể tưởng tượng được một người có thể kể về việc giết người một cách bình thản như thế…Cô ta đúng là điên thật rồi!
_ Tôi đã tin tưởng chị như vậy! Thật sự không ngờ chị là một kẻ điên đến như thế này! Chị muốn bắt tôi giao cho Độc nhãn, cho cha chị sao? Nói cho chị biết….rồi Triệt sẽ tìm ra các người, anh ấy sẽ chẳng để bất kì một ai thoát đâu!
_ Mang mày đến chỗ bố tao làm gì?
Lyly hất hàm hỏi Giai Kỳ, câu hỏi khiến đàu mi tâm của Giai Kỳ cau chặt lại. Cô há hốc miệng nhìn Lyly, hoàn toàn không hiểu gì hết…
_ Không phải chị bắt tôi để gây áp lực với Triệt sao?
_ Đó là lý do tại sao tao nói mày thật sự rất ngu ngốc! Lũ đàn ông bám lấy mày cũng chỉ vì cái bản mặt xinh đẹp của mày thôi, còn lại mày rỗng tuếch!
Lyly làm một động tác xoay tròn trên đỉnh đầu, nụ cười trắng ởn ớn lạnh hiện ra….Ánh nhìn dữ tợn của cô ta xoáy vào Giai Kỳ, và hướng xuống chiếc bụng của cô…
_ Ngay cả Lôi Triệt cũng là một kẻ ngốc! Chỉ có một kế sách đơn giản của tao, mà qua mặt được cả lũ vệ sĩ của hắn…Kể cả tên Ngô Lỗi ấy nữa! Mày không biết lúc đó bọn chúng bị lừa không khác gì một lũ ngan ngây ngô, thật nực cười….Có muốn biết tao làm thế nào không?
Lyly đột ngột lao về phía Giai Kỳ, bàn tay cô tay nắm chặt lấy bả vai của Giai Kỳ, với nụ cười chói tai muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô…
_ Đầu tiên tao phải cảm ơn mày…vì trong khi tao không biết làm sao để gặp mày, thì mày lại tự động dẫn xác tới! Mày không biết lúc tao nhận được điện thoại của mày tao vui tới mức thiếu điều nhảy cẫng lên…Sau đó tao đi thuê một lũ diễn viên đóng thế về, giả làm khủng bố…Việc tiếp theo là tao nhét cho mày uống thật nhiều trà, cái bọng đ*i trong cơ thể đang mang thai của mày làm sao chịu được lâu. Sau khi đã lùa mày vào trong WC như lùa một con cừu con ngoan ngoãn…Việc tiếp theo thì quá đơn giản!
Nâng đường hàm siết căng lại của Giai Kỳ lên, Lyly cười một nụ cười lạnh…Cô ả lần xuống đường cổ thanh mảnh của Giai Kỳ, siết chặt lại…
_ Tao giả vờ bị đánh ngất, dụ mày ra khỏi hang…VÀ BÙM!!! Có người đã giả làm người quét dọn vệ sinh chờ sẵn, đánh thuốc mê mày, rồi nhét mày vào trong một cái thùng phi xanh…Nhân lúc hỗn loạn đẩy dụng cụ cùng với mày ở trong đó ra…và thế là xong! Chỉ với một vết thương trên đầu, tao dễ dàng qua mặt được lũ người ngu ngốc đang hoảng loạn của Lôi Triệt!
_ Ra là thế…
Giai Kỳ cười nhạt, nghiến chặt răng lại…Ánh nhìn bình thản và khinh miệt của cô hướng về phía gương mặt dữ tợn của Lyly, lạnh giọng hỏi…
_ Có phải cũng chính mày sai người giết bà Hồng để giết người diệt khẩu, đúng không?
Nụ cười tà ác trên môi Lyly càng lúc càng nở rộng…Ánh nhìn cô ta trở nên khó đoán và thanh âm nhàn nhạn vang lên…
_ Mày đoán thử xem…!
Giai Kỳ mím chặt môi lại, và Lyly bóp chặt lấy gương mặt Giai Kỳ, cười sắc lạnh…
_ Tao không thể chờ nổi để thấy cảnh anh ấy nhìn thấy mày lúc này! Mày biết không lúc anh ấy nghe thấy tin mày mang thai con của Lôi Triệt…Gương mặt đó chắc chắn là mặt của một tên giết người…Tao rất thích Quân Tường như vậy, mặc dù thú thật là tao hơn ghen…Nhưng mà ai lại đi ghen tuông với một kẻ sắp chết!
Lyly nhảy nhót như một kẻ điên, những bước chân của cô ta hướng về phía cửa xếp đang đóng chặt…
Ngón tay của cô ta ấn lên chốt điện, cánh cửa nặng nề vận hành, tiếng cạch cạch vang lên nghe như tiếng nổ máy của một cái xe tải cũ hoen gỉ…
Giai Kỳ nín thở vì bụi bặm, đôi mắt cô nhòe nhoẹt vẫn cố gắng mở ra để nhìn về phía trước…
Dáng người thanh mảnh quen thuộc bước vào, ánh sáng soi rõ gương mặt lạnh lùng khiến cho thảng thốt ấy…
Giai Kỳ lắc đầu, cô quay mặt về hướng khác để không phải nhìn vào gương mặt mà cô đã ước cả đời này không nên gặp lại nữa ấy…
_ Anh yêu!
Lyly bám lấy cổ Quân Tường, tiếng cười lanh lảnh ngạo nghễ như trêu ngươi Giai Kỳ vang lên muốn xé rách không gian…
****
VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa ❤️
Tiktok của mình: p.thaoo0813