Lúc Tô Anh Thư tỉnh dậy màn đêm đã bao phủ khắp thành phố Z, cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cô vậy mà lại ở trong phòng bệnh VIP?
Cách bày trí của các phòng bệnh VIP ở bệnh viện Bắc Á khá là giống nhau, vốn ban đầu cô còn tưởng mình đang ở chỗ của Tô Tri Huân nhưng khi nhìn kĩ lại thì không phải. Cảm giác toàn thân hơi đau nhức do nằm quá lâu, Tô Anh Thư sau đó vịn tay vào thành giường ngồi dậy.
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, một nữ bác sĩ bước vào, thấy cô đã tỉnh gương mặt của cô ấy cũng giãn ra nhiều hơn:
- Chu phu nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi, nếu cô còn không tỉnh chắc viện trưởng của chúng tôi chết mất.
Nữ bác sĩ cầm theo sổ theo dõi đi tới bên giường bệnh của Tô Anh Thư, sau khi làm một vài thủ tục kiểm tra đơn giản cho cô xong liền mỉm cười nói:
- Hiện tại sức khỏe của cô đã hoàn toàn bình thường. Việc ngất xỉu sáng nay là do dạo gần đây cô thường xuyên căng thẳng với thiếu ngủ. Vì vậy sau này cô cần chú ý tới bản thân mình nhiều hơn. Hạn chế căng thẳng quá mức, đừng suy nghĩ quá nhiều và nên ngủ đủ giấc.
Tô Anh Thư cũng không mấy ngạc nhiên về tình hình bệnh tình của mình, cô cười nhẹ đáp lại:
- Cảm ơn cô, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
- Phục vụ bệnh nhân là nghĩa vụ của chúng tôi mà. Thế nhưng...
Sự ngập ngừng của nữ bác sĩ khiến Tô Anh Thư khó hiểu, một hàng dài dấu chấm hỏi chạy quanh đầu cô:
- Nhưng?
Nữ bác sĩ nhìn Tô Anh Thư, trong ánh mắt của cô ấy có gì đó rất kì lạ, rồi nghiêm nghị nói:
- Thế nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng mà tôi nghĩ cô nên chú ý.
- Nghiêm trọng sao?
Nữ bác sĩ kia vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hết sức nghiêm trọng. Chuyện này...
Không chờ cho nữ bác sĩ kia nói tiếp, Tô Anh Thư trực tiếp cắt ngang:
- Có chuyện gì vậy bác sĩ?
Nữ bác sĩ kia biết cô đã hết kiên nhẫn nên cũng không câu giờ nữa, cô ấy thở dài, than thở nói:
- Chúng tôi chỉ mong rằng Chu phu nhân nên quản lý tốt chồng mình. Chứ cô không biết đâu, cô ngất chỉ vì căng thẳng thôi mà Chu tổng yêu cầu đích thân viện trưởng của chúng tôi tới kiểm tra, mấy lão làng của bệnh viện cũng phải quy tụ lại. Buổi sáng nay, căn phòng bệnh này không khác gì một hội thảo y học.
Nháy mắt Tô Anh Thư cảm thấy xấu hổ đếm mức muốn độn thổ, cô không thể nào tưởng tượng được các bác sĩ tài giỏi nhất thành phố Z vây quanh cô chỉ để kiểm tra xem cô bị làm sao. Còn đáng sợ hơn là kết quả kiểm tra chỉ là bị căng thẳng quá mức.
Khóe môi Tô Anh Thư giật giật, nhất thời không biết nói gì, cô không thể tin được rằng một Chu Hứa Văn bình thường làm việc gì cũng có lý trí lại có thể làm ra được việc như vậy. Nhất định đây là chủ ý của Giang Văn, chỉ có anh ta mới có mấy chủ ý ố dề tới vậy.
Tô Anh Thư tự trấn an bản thân rằng đó không phải là quyết định của Chu Hứa Văn mà là Giang Văn ở bên cạnh thêm mắm, thêm muối.
Thế nhưng, tia hy vọng cuối cùng của cô rất nhanh bị nữ bác sĩ kia lạnh lùng đá bay, vị bác sĩ kia thấy Tô Anh Thư còn đang đấu tranh tư tưởng, vô cùng tốt bụng nói:
- Chu phu nhân không tin sao? Hiện giờ trên mạng đang lan truyền một cách chóng mặt đoạn video Chu tổng vừa bế cô vừa hét lên tìm bác sĩ đó.
Nói đến đây tâm hồn thiếu nữ của nữ bác sĩ như sống dậy, cô ấy nhiệt tình mở điện thoại cho Tô Anh Thư xem đoạn video đó:
- Cô thấy chưa, ngọt ngào lắm đúng không. Nếu không tận mắt chứng kiến Chu tổng hốt hoảng như thế nào khi cô ngất thì thật sự tôi cũng không tin là vị tổng tài khét tiếng đó lại có thể làm ra loại chuyện cảm động thế này.
Tô Anh Thư không đáp lời, lúc này sự tập trung của cô đều đổ dồn vào đoạn video đang được phát, Lưu Vũ Ninh chạy trước mở đường, phía sau là Chu Hứa Văn đang ôm cô chạy, gương mặt lạnh lùng như băng của anh lúc này nhăn lại, dường như anh đang rất lo lắng.
Bỗng Tô Anh Thư cảm thấy tim mình đập nhanh đến lạ, cô rời mắt nhìn xuống phần bình luận, cư dân mạng lúc này đang phát điên vì cô và Chu Hứa Văn. Tuy bên cạnh những lời chúc phúc, ghen tỵ cũng có không ít người chê là làm màu, gây ảnh hưởng tới những người xung quanh,...
Xét cho cùng, chín người mười ý, nhất là trên mạng xã hội, làm sao có thể làm hài lòng hết tất cả mọi người.
Cô cười nhẹ, đưa điện thoại trả lại cho nữ bác sĩ kia:
- Không biết tôi nên gọi cô như thế nào nhỉ?
Nữ bác sĩ nhận lấy điện thoại, thấy cô hỏi như vậy thì rất kinh ngạc, vội nhìn xuống ngực trái của mình, sau đó gương mặt rất nhanh đã chuyển từ vui vẻ sang hốt hoảng, không nói hai lời nữ bác sĩ kia quay người chạy như bay.
Cũng may trước khi đóng cửa lại, cô ấy còn kịp nhớ ra câu hỏi của cô:
- Tôi họ Triệu, gọi Huệ An. Ngày mai tôi sẽ tới thăm cô sau nhé! Tôi phải đi kiếm bảng tên đây, nếu không lão viện trưởng sẽ không tha cho tôi mất.
Vừa dứt lời cửa đóng cái "rầm" một tiếng, sau đó căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Tô Anh Thư ngồi trên giường vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau đó khóe môi không nhịn được mà bất giác cong lên, cô lẩm bẩm:
- Triệu Huệ An, bác sĩ Triệu,...