Tô Anh Thư sờ mũi, hôm nay cô còn chưa kịp tạo nghiệp mà ra đường đã giẫm phải phân chó, đúng là tạo hóa trêu ngươi. Xoay người lại, cô nhìn về phía giọng nói vừa cất lên, tươi cười nói:
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Một tiếng "mẹ" này vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Anh Thư đã cảm thấy cồn cào ruột gan, hận không thể nôn hết được những gì sáng mình vừa ăn được ra. Lão già khốn khiếp Tô Tri Huân tẩy trắng còn hơn cả bột giặt omo, rước tiểu tam về, vứt bỏ chính thất, xa lánh con ruột, một đống truyện thất đức như vậy mà không một ai biết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
2. Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
3. Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Chỉ trách mẹ cô năm đó quá ngốc, vì muốn giúp Tô Tri Huân thăng tiến mà không ngại lui về phía sau làm hậu phương vững chắc, mặc dù là Tô phu nhân chân chính nhưng không một ai biết đến sự tồn tại của bà. Đến ngay cả con ruột của bà là cô, cũng bị lão già khốn kiếp ấy phù phép biến thành con của Đỗ Mỹ Kiều.
Mấy năm qua, ngoài mặt cô ân cần với bà ta bao nhiêu thì trong lòng lại càng chán ghét bấy nhiêu, cô chỉ mong nhanh chóng đến ngày có thể hạ màn kịch này, trả lại sự công bằng cho mẹ mình.
Nhưng nói ra thì bà già Đỗ Mỹ Kiều này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lần trước khi chạm mặt nhau ở nhà họ Tô, cô với bà ta còn đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết, vậy mà giờ đã ngon ngọt gọi tên cô như vậy, chắc chắn là có vấn đề.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, bên cạnh Đỗ Mỹ Kiều lúc này còn có Tô Tri Huân, nhìn cảnh hai ông bà khoác tay nhau thắm thiết, ai không biết còn tưởng đây là đôi vợ chồng già kiểu mẫu của đất nước. Nhưng riêng Tô Anh Thư thì không, một màn này chỉ khiến cô khinh thường và buồn nôn.
Dì Trần quan sát thấy sắc mặt Tô Anh Thư không được tốt lắm, với kinh nghiệm của mình, bà nheo mắt nhìn về phía Tô Tri Huân và Đỗ Mỹ Kiều, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Con có ổn không?
Tô Anh Thư cong môi cười, vỗ vỗ tay dì Trần trấn an:
- Con không sao, bọn họ là "người nhà" của con mà.
Hai chữ "người nhà" được cô kéo dài ra hơn bình thường, giọng điệu châm biếm kiểu ấy ngay cả người điếc cũng nghe ra ý tứ bên trong.
Cô sao mà không ổn được, cô đang rất ổn là đằng khác, chỉ cần Đỗ Mỹ Kiều còn sống một ngày thì cô chắc chắn phải sống tốt hơn bà.
Dì Trần nghe vậy chỉ biết thở dài, bà không biết tại sao Tô Anh Thư với người nhà lại luôn căng thẳng nhưng bà có thể nhìn ra đám người nhà họ Tô không ai một lòng đốt tốt với cô chủ. Nhiều lần bà muốn đem chuyện này nói với Chu Hứa Văn nhưng đều bị cậu chủ tinh ý né tránh, cậu chủ đã không muốn quản thì bà cũng chẳng biết nói sao.
Không có mặt dày nhất chỉ có mặt dày hơn chính là để chỉ Đỗ Mỹ Kiều, bà ta khoác tay Tô Tri Huân đi tới trước mặt Tô Anh Thư, thân thiết nói:
- Đúng là Anh Thư rồi, không ngờ lại gặp được con ở đây. Hôm qua mẹ có ho mấy cái, đã bảo là không sao rồi mà cha con cứ bắt ra đến đây làm kiểm tra.
Tô Anh Thư nhướng mày, cô có hỏi tại sao bà ra tới đây à mà nói nhiều vậy. Mụ đàn bà độc ác này, một ngày không khoe được Tô Tri Huân cưng chiều là như ngứa mồm không bằng, người khác nghe thấy còn có thể vì nịnh nọt mà hùa theo, chứ riêng cô thì xin là xin vĩnh biệt, cái thứ tình cảm rẻ rách đấy của bọn họ, cô chẳng buồn nghe cho bẩn tai.
- Cha, sao cha tổ chức tiệc mừng thọ sớm mà không nói gì với con vậy, hại chồng hỏi chuyện con chẳng biết trả lời sao.
Tô Anh Thư thở dài, biểu tình trên gương mặt thể hiện rõ là cô đang rất khổ tâm vì ngay cả tiệc mừng thọ của cha ruột cũng không biết, phải để chồng lên tiếng nhắc nhở.
Ông nói gà, bà nói vịt, Đỗ Mỹ Kiều cố tình khoe tình cảm mặn nồng giữa vợ chồng bà mà con nhóc Tô Anh Thư kia lại không thèm quan tâm khiến bà tức muốn xì khói, nếu không phải có Tô Tri Huân ở đây bà thật sự muốn dạy cho nó một bài học.
Thế nhưng, Đỗ Mỹ Kiều rất nhanh đã hối hận vì gọi Tô Anh Thư lại nói chuyện.
- Bà không nói cho nó biết?
Giọng nói đầy áp lực này ngoài của Tô Tri Huân ra thì còn có thể của ai, ông ta lúc này lạnh lùng gỡ tay Đỗ Mỹ Kiều ra, gương mặt sa sầm xuống.
Hành động này của Tô Tri Huấn khiến Tô Anh Thư hài lòng, đây chính là kết quả mà cô mong muốn, từ từ chia rẽ tình cảm của đôi cẩu nam nữ này. Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giả vờ là mình đang hết sức kinh ngạc:
- Con, con,... con còn tưởng đây là chủ ý của cha. Xem ra mẹ vẫn giận con chuyện lần trước nên mới không muốn nói, nhưng mẹ cũng không nên gửi thiệp mời cho chồng con như vậy, anh ấy sẽ nghĩ rằng Tô gia chỉ coi con là người ngoài, cũng không coi anh ấy là con rể.
Cô chính là muốn gãi đúng chỗ ngứa của Tô Tri Huân, ông ta gần đây lợi dụng không ít danh tiếng của Chu Hứa Văn để làm ăn, nếu bây giờ trở mặt chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình.
Cũng không biết Đỗ Mỹ Kiều này là giả ngu hay làm ngu thật, bà ta không động não sao mà gửi thẳng thiệp mời tới tập đoàn MJ, chẳng khác nào coi Chu Hứa Văn là một vị khách.
Tô Anh Thư vừa dứt lời, mặt của Tô Tri Huân càng đen hơn, ông ta "hừ" một tiếng:
- Bà đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tới từng tuổi này rồi còn chấp nhặt với con gái, tôi thật sự thất vọng về bà.
Đỗ Mỹ Kiều mím môi, ánh mắt căm phẫn liếc nhìn Tô Anh Thư sau đó run rẩy nói:
- Tôi không có ý... thật sự không cố ý, lúc đó tôi hồ đồ quá nên mới làm vậy... tôi tưởng con gái vẫn còn giận dỗi nên không dám tìm nó... thật đấy.
Nói xong bà ta túm lấy bàn tay Tô Anh Thư, tình mẫu tử thiêng liêng như dâng trào:
- Anh Thư, mẹ xin lỗi con... mẹ, mẹ không ngờ mọi chuyện lại như vậy, con xin lỗi con rể Chu giúp mẹ nhé.