Editor: Hà Trương
"Không phải trước đây lúc ngài ấy đưa tập đoàn lên vị trí số một toàn cầu, liên tục đứng đầu các hạng mục, ngài ấy không tiếp nhận phỏng vấn sao?”
"Quá tốt rồi, Cung Âu cũng tới tham gia lễ cưới, mau đến phỏng vấn."
Phóng viên chớp mắt vội lao đến.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt, chỉ thấy cửa giáo đường sáng chói mắt, mấy người vệ sĩ đi tới ngăn cản đám phóng viên, mở một con đường đi.
Bóng dáng Cung Âu xuất hiện trong tầm mắt cô.
Dáng người cao lớn của anh đứng giữa đám người như hạc trong bầy gà, mái tóc ngắn được cắt tỉa một cách cẩn thận tỉ mỉ, chiếc áo măng tô màu lam làm nổi bật thân hình thon dài của anh, khuôn mặt anh tuấn nổi bật dưới ánh đèn.
Thời Tiểu Niệm trong lòng chợt hồi hộp.
Sao anh lại tới đám cưới của Thời Địch?
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nghĩ tới hình như trước đây có nghe thấy anh và Phong Đức đề cập đến đám cưới của một tên nhà giàu mới nổi gì gì đó, chẳng lẽ chính là lễ cưới này?
Phản ứng đầu tiên của cô chính là lập tức ngồi xuống, xoay người, không để anh nhìn thấy.
Đương nhiên không thể để cho anh nhìn thấy.
Không thể chạm mặt với Cung Âu ở đây, anh chưa bao giờ quan tâm đến tự tôn của cô, nếu không quan hệ mờ ám của họ sẽ lộ ra ánh sáng.
Thời Tiểu Niệm ngồi tại chỗ căng thẳng cực kỳ, mẹ nuôi nắm chặt tay cô, “Sao tự nhiên tay lạnh như vậy?”
"Không có chuyện gì ạ."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không nhịn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Cung Âu đứng giữa đám bảo vệ, nhìn thẳng về phía cô, tầm mắt tập trung trên người cô không lệch một li.
Anh nhếch miệng cười với cô, vẻ mặt gian tà, giống như đang nhìn con mồi trên đĩa.
Thời Tiểu Niệm bị nụ cười của anh làm sợ đến mất mật.
Bỗng nhiên, Cung Âu nhanh chân bước về phía cô, không coi ai ra gì, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Mẹ, con muốn đi vệ sinh, con đi trước.”
Thời Tiểu Niệm hoảng hốt đứng lên, buông tay mẹ nuôi, bước nhanh về phía cửa thoát hiểm như chạy trốn.
Không được.
Nhất định không thể chạm mặt Cung Âu ở đây.
Thời Tiểu Niệm chạy thật nhanh về phía hành lang, phía sau vang lên tiếng bước chân đều đều, không cần nghĩ cũng biết là do đám bảo vệ của Cung Âu phát ra.
Tình hình cấp bách, Thời Tiểu Niệm vội vàng mở một cánh cửa bước vào rồi khoá cửa.
Tim cô đập thình thịch.
Chuyện gì thế này, trong đám cưới của Mộ Thiên Sơn và Thời Địch, cô trốn tránh Cung Âu.
"Thời Tiểu Niệm"
Một giọng nói nghi ngờ vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc xoay người, chỉ thấy một người mặc âu phục trắng, Mộ Thiên Sơn đứng bên cửa sổ, đắm mình dưới ánh mặt trời, dáng vẻ nho nhã anh tuấn, đôi mắt híp lại nhìn cô, nghi ngờ.
Trợ lý bên cạnh chỉnh lại các chi tiết trên áo anh ta, bên cạnh là tủ quần áo có đặt mấy bộ lễ phục nam bên trong.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi vào phòng của Mộ Thiên Sơn a.
Cũng không biết đóng cửa sao?
Sợ anh ta lại tưởng mình đến đây dây dưa, Thời Tiểu Niệm vội hỏi, "Chúc mừng. Tôi muốn mượn phòng vệ sinh.”
Bây giờ mà đi ra chắc chắn sẽ gặp Cung Âu.
Mộ Thiên Sơn kinh ngạc nhìn cô chạy bắn vào phòng vệ sinh, lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Thời Tiểu Niệm lại muốn làm chuyện gì?
Thời Tiểu Niệm trốn vào trong phòng vệ sinh, lưng dính sát vào cửa, làm sao để trốn đến lúc nghi thức bắt đầu đây, thôi cứ tạm trốn cái đã.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đá cửa.
Tay cô nắm chặt lại, lát sau cô liền nghe thấy giọng nói khiêm tốn của Mộ Thiên Sơ vang lên, “Hoá ra là Cung tiên sinh, Cung tiên sinh có thể tới tham dự lễ cưới của tôi, Mộ mỗ tôi vô cùng vinh hạnh.”
Quả nhiên là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, lông mày nhíu chặt.
"Em rể?"
Giọng nói Cung Âu mang theo nghi ngờ bỗng vang lên.
"Sao?" Mộ Thiên Sơ nghe không rõ.
Bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh lại, Thời Tiểu Niệm không biết xảy ra chuyện gì, cả người càng căng thẳng hơn, liền nghe thấy Mộ Thiên Sơ hỏi, “Cung tiên sinh đang muốn tìm thứ gì sao?”
Thật sự là tìm cô.
Thời Tiểu Niệm căng thẳng toát mồ hôi lạnh.
"Không có gì, con cún trong nhà chạy mất.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, cũng không phản đối.
Cung Âu chết tiệt.
Còn nói cô là con cún của hắn.
Thời Tiểu Niệm cắn răng, có điều cũng tốt, anh không nói thẳng ra là tìm cô.
Mộ Thiên Sơ nghe vậy liền cười, “Thì ra là Cung tiên sinh mang cả thú cưng đến đây, có cần tôi cho người trợ giúp không?”
"Không cần."
"Ở đây cũng có thú cưng, Cung tiên sinh có thể mang theo tiêu khiển.
"Cũng được." Cung Âu nói, "Đi."
"Cung tiên sinh đi thong thả."
Ngay sau đó là tiếng bước chân ra cửa, dần dần biến mất khỏi căn phòng.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tim cũng trở lại trạng thái bình thường.
Một lúc sau, đoán là Cung Âu đã đi xa, cô lau mồ hôi trên mặt, mở cửa bước ra, khácg nhìn Mộ Thiên Sơ nói, “Cám ơn anh cho mượn phòng vệ sinh, tôi đi đây.”
Nói xong, cô muốn đi.
"Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi cô." Mộ Thiên Sơ gọi cô.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Mộ Thiên Sơ giơ tay đeo đồng hồ vừa hỏi, “Chuyện chiếc chén cổ cô đã giải quyết như thế nào?”
"Giải quyết như thế nào là sao?"
"Cô không ngồi tù."
Trước đó hắn đã phái người điều tra, chiếc chén cổ trong một đêm biến mất, ai cũng không biết chuyện gì, mà Thời Địch từng nói, Thời Tiểu Niệm sẽ đến tham gia lễ cưới, cô không bị ngồi tù.
Thời Tiểu Niệm đảo mắt, lạnh nhạt nói, "Tôi mượn tiền người khác."
"Hình như cô cũng đâu có bạn cho cô vay tiền.” Mộ Thiên Sơ vạch trần cô, “Mượn ngân hàng sao?”
Lãi suất vay của ngân hàng cũng không thấp a.
"Đây là chuyện của tôi." Thời Tiểu Niệm không muốn tiếp tục nói nữa, “Tôi ra ngoài trước.”
Cô đưa tay mở cửa.
Phía sau đột nhiên “rầm” một tiếng, một trợ lý hô lên, “Mộ Sơ, anh làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, thấy Mộ Thiên Sơ ngã quỳ xuống đất, một tay đỡ đầu, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Xảy ra chuyện gì?
Cô khiếp sợ.
"Thuốc."
Mộ Thiên Sơ khổ sở nói, cả người như muốn ngã xuống đất.
Trợ lý vội vã đỡ lấy hắn, đưa hắn lên ghế sofa, vừa nhìn Thời Tiểu Niệm vừa lo lắng nói, "Tiểu thư, phiền cô lấy hộ tôi thuốc trong chiếc hộp màu đen kia, hai viên là được.”
"A, được!”
Thời Tiểu Niệm vội vã đi tới, từ trong hộp lấy ra hai viên thuốc, sau đó rót một chén nước đi tới sofa.
Mộ Thiên Sơ đau nhức ngồi trên ghế, sắc mặt khó coi trắng bệch như tờ giấy.
"Tại sao lại như vậy?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.
Thân thể hắn không sao chứ?
"Đầu Mộ thiếu thường xuyên bị đau, nhưng không sao, uống thuốc là đỡ.” Trợ lý nói, đỡ Mộ Thiên Sơ ngồi xuống, “Hy vọng Thời tiểu thư đừng truyền ra ngoài.”
Chuyện này liên quan đến thái tử Mộ thị.
Mộ Thiên Sơ đau không nói lên người, một tay ôm đầu, một tay lấy thuốc từ tay Thời Tiểu Niệm, mắt hoa lên, hắn cố kiềm chế, nhưng chỉ lấy được một viên thuốc.
Một viên khác lăn xuống dưới đất.
Mộ Thiên Sơ run rẩy đưa thuốc bỏ vào trong miệng.
Đau nhức giống như bom nguyên tử đang nổ tung đầu hắn.
Thời Tiểu Niệm khom lưng đưa nước tới bên miệng hắn, hắn không còn cách nào tiến về phía cô, tóm lấy tay cô uống xong nước.
Lúc tới sát người cô, một hình ảnh nhất thời rõ ràng, như có ánh sáng chiếu vào, thứ gì đó bỗng tràn ra, cảm giác này chưa bao giờ có.
Hắn sống chết nắm lấy tay cô.
Hận không thể nắm chặt hơn nữa.
Thứ gì đó...
Thứ gì đó vừa xuất hiện trong đầu hắn, rốt cuộc là thứ gì?
"Bỏ tay ra, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Tay Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm chặt trở nên trắng bệch, cô dùng sức gỡ ra, đẩy hắn về phía trợ lý, còn mình đi đến bàn trang điểm.
"Mộ Sơ, cậu có khoẻ không?”
Trợ lý lo âu hỏi.
Mộ Thiên Sơ ngồi chỗ đó, đầu đau như búa bổ, hắn cảm giác mình như rơi vào một nơi hư không, xung quanh trắng xoá, có thứ gì đó, hắn muốn bắt lấy nhưng không được.
Hắn chỉ bắt được không khí.
"Viên thuốc nữa này.”
Thời Tiểu Niệm cầm thuốc chuẩn bị đưa cho hắn.
Mộ Thiên Sơ không nhận, chỉ ngồi yên đó, hai tay ôm đầu,một lúc sau, hắn lắc lắc đầu, kiềm chế cơn đau nói, “Không cần, thuốc này uống nhiều sẽ không ăn thua nữa.”
"Nhưng thiếu gia cậu chỉ uống một viên sao được, những ngày qua vì bận rộn chuẩn bị lễ cưới nên cậu chỉ uống một viên, cậu có thể tiếp tục chống đỡ được không?”
Trợ lý lo lắng hỏi.
"Tôi nghỉ một chút là được rồi.” Mộ Thiên Sơ nói, bàn tay vỗ vỗ trán, vô lực nói, “Nghi thức sắp tiến hành, tôi không muốn Thời Địch nghĩ rằng lễ cưới này không hoàn mỹ.”
Vì Thời Địch.
Thà đau đầu để Thời Địch có được một lễ cưới hoàn mỹ, đúng là tình thâm, hắn thật sự yêu Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh, cầm viên thuốc, cay đắng cười một tiếng.
Mộ Thiên Sơ với Thời Địch mới là duyên trời định đi.
Cô chỉ là một đoạn nhạc đệm, một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi của Mộ Thiên Sơ.
Vốn còn muốn hỏi chuyện đau đầu một chút, nhưng hiện giờ không đến lượt cô quan tâm.
Thời Tiểu Niệm để thuốc vào trong hộp, quay đầu nhìn bọn họ nói, “Tôi ra ngoài trước.”
Lần này, không ai ngăn cản cô.
Thời Tiểu Niệm đi ra phòng thay quần áo, đi chưa tới vài bước, điện thoại di động liền rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Cung Âu gửi tới.
Cung Âu
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, ngón tay gõ gõ một hồi.
Cung Âu trả lời đơn giản.
Thời Tiểu Niệm đứng dựa vào tường, chậm rãi nhắn tin.
Cô nhắn một đoạn rất dài.
Cung Âu rất nhanh trả lời lại.