Trước quầy sân khấu, Lâm Tu đã vẽ sẵn một biển số từ một hộp bìa cứng màu hồng nhỏ theo hướng của nhân viên bán hàng, cô nghiêng đầu và chớp mắt, cẩn thận chọn một quả bóng số và đưa cho nhân viên:” số 5 ~ ”
Cô nhân viên trao một cái kẹp tóc rất đẹp và một nụ cười nói:” Xin chúc mừng cô, chiếc kẹp tóc này là của cô. Xin chào mừng quý vị trở lại.”
Quay đầu lại hỏi Hàn Lận Quân đang đứng bên cạnh cô: “Trông
đẹp không?”
Chiếc kẹp tóc hình con thỏ, nên khi đeo trên đầu trông rất đẹp, tôn lên khuôn mặt hồng hào và dịu dàng của cô, Hàn Lận Quân cô chỉ nhìn lướt qua kẹp tóc, sau đó tập trung chú ý vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ giọng nói: “Đẹp.”
Lâm Tu vui vẻ đẩy anh ra, đi ngang một tấm biển ở cửa tiệm, cô thản nhiên liếc mắt nhìn lướt qua, rồi dừng lại.
Ngay lúc Hàn Lận Quân đang định nắm tay cô, thấy cô tập
trung vào bảng hiệu, anh liền nhìn theo. Hóa ra đây là quảng cáo cho một chương trình khuyến mại đặc biệt thu hút một gia đình ba người đến dùng bữa của cửa hàng. Ba giải thưởng đã được trao, đó là một con búp bê Ahri dài 1 mét, cô hâm mộ không thôi.
Cô là Ahri Control, từ nhỏ đã thích mua thiết bị ngoại vi của Ahri rồi, tiểu hồ ly đỏ xinh xắn đáng yêu quá ~~
Tiếc thật, chỉ có một gia đình ba người mới được tham gia xổ số — o
T—T
o
Hàn Lận Quân hiển nhiên cũng chú ý tới nội dung quảng cáo, vẽ vậy anh cýời khẽ, ôm nhẹ cô, nói nhỏ vro tai cô: “Có con rồi, chúng ta có thể đến quay xổ số
Lâm Tu lập tức đỏ mặt quay đầu lại để né tránh hỏi thở ấm áp của anh, nhe răng vr vội vrng kéo anh ra, nói: “Em chỉ đang nhẽn thôi, chúng ta đi chỗ khác …”
Hrn Lận Quân để cô đẩy anh ra, gương mặt anh tuấn đầy vẻ một
nụ cýời không thể che giấu, anh lợi dụng tẻnh hẽnh để nắm tay cô một lần nữa.
Đối brn tay nhỏ nhắn mảnh mai vr mềm mại, cầm rất thoải mái, anh đă thích kiểu cý xử thân mật nfy với cô rồi.
Lâm Tu cũng ngoan ngoăn để anh dẫn đi, hai ngýời lặng lẽ đi một lúc, mới theo đám người đi thang máy lẹn lầu bốn.
Trẹn tầng 4 Ir cửa hrng quần áo nam, có rất nhiều nhăn hiệu không rố nhýng có vẻ cao cấp, Lâm Tu muốn hỏi Hfn Lận Quân
có muốn mua quần áo không, nhýng anh khẽ liếc nhẽn những nhăn hiệu đó rồi quay đầu đi, tựa hồ như không hứng thú lắm, cô cũng có chút lúng túng không mở miệng hỏi.
Thang máy tiếp tục đi xuống nằm ở phía bẹn kia của trung tâm mua sắm, được thiết kế có chủ ý để cho phép ngýời đi bộ đi dạo xung quanh vr tăng cơ hội giao dịch.
Cả hai đi về phía trýớc một cách chậm răi.
Lâm Tu nhẽn đông nhẽn tây, cúi đầu đột nhiẹn nhẻn thấy điện thoại di động được Hrn Lận Quân
đưa tới trýớc mặt, cô bối rối quay đầu nhẽn anh.
Hrn Lận Quân hờ hững nói: “Giúp anh Irm một chút, chủ ý nhr hrng vừa rồi… Số mấy? Lần sau anh sẽ trả.”
Lâm Tu nhẫn nhịn, không kẽm được, bật cýời cầm điện thoại,” Tri khoản công cộng – ”
Hfn Lận Quân mím chặt môi, có chút buồn bực, chờ cô Irm xong, lại nói:” Nhậm lẽ xẻ đi.”
Lâm Tu bĩu môi,” Nói không nhận chính lr không nhận!”
Hfn Lận Quân hí mắt, lạnh lạnh nói:” Không nhân phải không? Hay chút nữa anh đây dủng tiền nry đưa em đến khách sạn?”
Lâm Tu trong nháy mắt nhẻn thấy rố thần sắc không có ý tốt của anh:” Đi….khách sạn Irm gẽ?”
Anh cười xấu xa, nghiẹng người đến, nói nhỏ bẹn tai cô:” Thuẹ…phiĩng!”
Lâm Tu nghẹn họng nhẽn anh trăn trối, mặt cười lần lượt thay đổi, xấu hổ đến không biết phải nói tâm tẽnh bây giờ như thế nró, chỉ có thể cắn môi trừng mắt, đi
đến lan can bẹn cạnh, oán hận lấy điện thoại ra nhận bao lẽ xẽ.