Hàn Lận Quân không biết cô đang nghĩ gì, chính là nhìn vẻ mặt anh trong chốc lát không nói nên lời, bộ dáng ngốc của cô rất đáng yêu, mặt mày anh đều nhu hòa, ở đối diện lặng lặng nhìn cô.
Tuy nhiên, sau mười phút, anh không thể cười được nữa.
Người phục vụ nhanh chóng bưng tất cả đồ ăn mà Lâm Tu gọi lên, Hàn Lận Quân càng nhìn càng không biết dở khóc dở cười “Sao em gọi tất cả đều là đồ tráng miệng và đồ ăn vặt vậy?”
Lâm Tu rụt rụt cổ, không dám nhìn vẻ mặt không nói nên lời anh, vô tội nói: “Anh bảo em gọi món yêu thích của em…”
“…Chẳng trách em gầy như vậy!” Hàn Lận Quân liếc mắt nhìn cô. Cánh tay gầy guộc và đôi chân gầy guộc, giơ tay nhéo mày, gọi người phục vụ và gọi thêm một ít đồ ăn chính..
Lâm Tu ngoan ngoãn ăn uống, cô ăn rất tốt, không kén ăn, nhai chậm, ăn gì cũng được, hễ thấy món nào không thích là nhăn mặt khỏ nuốt.
Khi còn nhỏ, gia đình cô không tốt, cô không có điều kiện để ăn những món ăn ngon, mẹ Lâm thường mua một số đồ ăn giảm giá để tiết kiệm tiền, những gia đình đặc biệt đều không thích ăn món này. Gia đình Lâm gia đã hình thành thói quen không kén ăn và không lãng phí thức ăn như thế này.
Hàn Lận Quân nhìn cô ăn xong cười nhẹ, “Em nấu ăn được không?”
Lâm Tu nuốt thức ăn vào miệng, “Được.”
Anh gật đầu, thản nhiên nói: “Nhưng em vẫn muốn đi làm phải không? Sau khi kết hôn hay là thuê bảo mẫu cho gia đình để chúng ta có thể ăn ngay sau khi về nhà. Hoặc là em xem xét sau khi kết hôn thì ở nhà? Không cần em ra ngoài đi làm cũng được. ”
Mặt Lâm Tu nóng lên, mím môi nhìn anh. Anh cẩn thận lên kế hoạch cuộc sống tưorng lai của mình sẽ như thế nào, trong lòng rối bời, cô ngượng ngùng nói: “Hàn … Cái đó, em còn chưa mang thai
Hàn Lận Quân nhướng mày nói:
Em nói không tính, hai tuần nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện để kiểm tra, hoặc có phản ứng gì về thể chất thì báo cho anh biết, chúng ta đi.”
Lâm Tu không nhìn ra, cầm lấy cái lấy biên nhận nhỏ mà người phục vụ đưa cho , đứng dậy bước nhanh đến quầy lễ tân chuẩn bị đi rút thăm.
Hàn Lận Quân bất lực nên cũng đứng dậy đi theo.