Chương 952
Giờ khắc này, lúc này đầu óc luôn luôn nhạy bén cũng trỏ’ nên trống rỗng.
Bên cạnh anh là một tiểu cô nương, hơi thở thanh tú, ngây thơ, ngọt ngào như tỏa ra hương hoa thơm ngát, anh khẽ liếc mắt sang bên, ánh mắt mị mị như lụa.
Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, lấy lại sức một chút, anh đứng thẳng người, hất hai tay lên, ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, đồi tư thế đề cô ngồi dựa vào đầu giường.
Lâm Tu khẽ kêu một tiếng, đặt tay lên vai anh để ồn định cơ thể.
Hai người áp sát vào nhau, vừa vặn vừa vặn, lắng nghe nhịp tim của nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, vồ cùng thân mật.
Hàn Lận Quân giơ tay vén mái tóc dài buông xõa sau lưng của cô, vừa rồi còn chưa khô hẳn, hiện tại có chút ướt đẫm mồ hôi, anh cụp mắt hỏi: “Dây chun đâu?”
Lâm Tu nâng ánh mắt mông lung lên, nhẹ giọng nói: “Trên tủ đầu giường…”
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở nơi đó có hai cái dây chun, liền cầm lấy, vừa định quay đầu lại thì ánh mắt đã bị bị thu hút bởi những chiếc hộp đầy màu sắc bên cạnh.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh bình tĩnh quay đầu lại, vỗ về bàn tay mảnh khảnh mà cô vươn ra muốn cầm lấy, “Đề anh.”
Lâm Tu sửng sốt, “Anh biết buộc tóc sao?”
“Anh có nàng lực học tập rất tốt, mỗi ngày xem em làm, hẳn là không khó.”
Lâm Tu: Chì cần nhìn là có thề học làm sao? Như vậy cũng được sao? “Cỏ cần em quay lại không?”
“Không cần, cử vậy thôi*” Anh ôm cô vào lòng, cố định cồ, để cô dựa vào vai mình.
Lâm Tu ngồi ở trên người hắn, vẻ mặt kinh ngạc, bị ép không thể động đậy, hai tay ôm eo anh, rũ mắt xuống.
Hàn Lận Quân vươn hai tay từ hai bên vai cô ra sau lưng, đeo dây chun vào tay, bắt chước hành động mà anh nhớ cô tự buộc tóc của mình, nắm lấy toàn bộ mái tóc dài thẳng tắp, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chải lại, và
sau đó …
Màm thế nào nữa?
Anh nắm tóc xoay vài vòng, phát hiện tóc càng ngày càng lỏng, anh cũng không biết dùng dây chun trong đầu ngón tay.
Ông chủ lớn đang hoạch định chiến lược ngay lập tức choáng váng.
Lâm Tu đợi một lúc lâu, nhưng anh không di chuyển!
Chớp mắt quay đầu lại nhìn, người đàn ông tuấn tú mày hơi cau lại, tựa hồ cỏ chút đau khồ.
Cô cảm thấy buồn cười, có cái gì anh không làm được sao?
“Em tự làm đi.” cắn chặt môi dưới, cô quay đầu nhận lấy dây chun từ trong tay anh đeo vào cổ tay mình, hai bàn tay mảnh khảnh luồn ra sau nhẹ nhàng vuốt tóc cô, sau đó xoay hai lần để chải dây cao su, buộc đầu quả bỏng trong vài giây.
Rồi cô cười đắc thắng với anh.
Người đàn ông cũng cười, vươn tay nhéo chóp mũi cồ.
Người đàn ông một tay ôm eo cô, nghĩ tới điều gì đó, lại hướng sự chú ý đến chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Cảm giác được thân thể người đàn ông nghiêng một bên, vội vàng trờ về vị trí ngồi, nghe thấy thanh âm ngón tay lật tung đồ vật, nhịn không được một hồi tò mò quay đầu lại nhìn cảnh tượng này làm cho cô giật mình lông mảy
nhảy dựng.
Hàn Lận Quân một tay nhìn hai cái hộp một đỏ một vàng, giống như đang so sánh, sau đó đưa hộp vàng về phía cô ra hiệu, cười nói: “Thử xem không?”