Rõ ràng Hàn Lận Quân chưa bao giờ hẹn hò xem phim, hơn nữa sếp lớn là người bận rộn, làm sao có thời gian đi mua sắm với bạn gái?
Vậy … năm xưa anh đã làm gì với bạn gái của mình? Nói về kinh doanh?
[Thân mến, tối qua anh không trả lời tin nhắn của em, anh đang làm gì vậy? ]
[ò, anh đang xem thị trường chứng khoán. Không phải lần
trước anh đã mua cổ phiếu XX sao? Đã xem bảng gần đây. Còn em thì sao? Anh không trả lời em em đang làm gì? ]
[Anh đang nói chuyện với Giám đốc X về việc đấu thầu bất động sản Y vào tháng tới. ]
[Hiện tại em có rảnh không? Hãy nói về dự án z mà chúng ta đã hợp tác? ]
[Được rồi, được rồi …]
Nghĩ đến một màn đối thoại như vậy, Lâm Tu đột nhiên sững người không nói nên lời.
Tuy nhiên, cô nên được vinh dự tháp tùng anh để làm những điều mà các cặp đôi bình thưò’ng sẽ làm, phải không?
Trong sảnh chiếu phim, Lâm Tu thu hồi tầm mắt khỏi bộ phim trước mặt, nhìn lén Hàn Lận Quân đang ngồi bên cạnh, phát hiện bộ phim đang chiếu rõ ràng là phim hài, nhưng thật ra anh lại cau mày.
Cô xem những tình tiết gây cười trong phim, khán giả bên cạnh đều phì cười, tại sao anh lại giống như đang xem một vở bi kịch vậy?
Đang vơ lấy bắp rang bơ để ăn, cô tiếp tục nhìn trộm anh thì bất ngờ bị anh quay đầu lại, túm thẳng tay!
Cô giật mình, há hốc mồm, hai má phồng lên và mắt nhìn chằm chằm, bàn tay tiếp tục túm vào xô nhưng động tác của cô đơ ra, cô chỉ biết nhìn anh ngượng ngùng không nói nên lời.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây người của cô, Hàn Lận Quân cũng hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt chuyển động, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Tu lập tức từ xấu hổ chuyền sang ngạc nhiên lần nữa, nghĩ rằng ông chủ lớn cũng sẽ cười như vậy sao? Khi nghiêm túc, anh trông giống như một ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhưng khi anh cười, anh có thể nhẹ nhàng như gió xuân, còn có một má lúm đồng tiền khiến anh trông đẹp trai và trẻ trung hơn.
Ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt anh, dễ dàng soi rõ những thay đổi trên gương mặt anh, tim cô chợt đập thình thịch, khóe môi bất giác cong lên.
Hàn Lận Quân nhanh chóng nhịn
cười, liếc nhìn bắp rang bơ trong tay cô, thản nhiên nói: “Mua toàn đồ ăn vặt!”
Lâm Tu có chút vô tội:“Đây là tiêu chuẩn xem phim
Hàn Lận Quân lạnh nhạt nói:
“Đây là chiến thật quảng cáo em hiểu không ? Xem phim thì không nên ăn cái gì khách sao? ”
” Bằng không chỉ nhìn nội dung bộ phim thì rất nhàm chám, không phải không có việc gì làm sao?”
“Thực cái gì? ”Anh cau mày.
“Thật lúng túng, đó chỉ là thực làm người ta xấu hổ, vừa nhàm chán, nội dung bộ phim không có gì. Nếu không tìm được việc gì để làm, sẽ cảm thấy như mình đang ngồi ngơ ngác vậy.”
Hàn Lận quân quét mắt nhìn màn hình:” Anh hiện tại cảm thấy rất nhàm chán.”
” o? G! “Ông chủ lớn bây giờ vừa học vừa dùng ~
Lâm Tu mím môi vui vẻ, miệng còn đang nhét đồ ăn, giống như một con thỏ nhỏ đang ăn trộm đồ ăn.
Hàn Lận Quân nhìn có chút bất lực nhưng cũng cảm thấy khá thú vị, đa số phụ nữ luôn tỏ ra kín đáo và tao nhã trước mặt anh, hiếm có ai giống như cô, không chút kiêng kỵ, hoàn toàn thể hiện bản thân.
Nhưng anh rất thích, và rất vui vì cô không hề tỏ ra giả tạo khi đối diện với anh, chỉ là một Lâm Thiệu rất thật.
Anh nhìn bộ dạng cao hứng của cô khi cô đang ăn, ánh mắt hơi chuyển động, hơi nghiêng người,
chậm rãi nói: “Thật ra.Ngoài
ăn, miệng còn có thể làm được.”