Lâm Tu bị anh kéo đi, tim đập thình thịch, bàn tay to ấm áp hào phóng ôm lấy đôi bàn tay mảnh mai của mình, thân mật đan vào các ngón tay khiến cô không có
chỗ nào thoát ra được.
Che cho cô lên xe, Hàn Lận Quân đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, đưa cho cô túi sữa đậu nành trong tay, sau đó nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu trong tư thế nghiêng người.
Lâm Tu cắm ống hút uống hai ngụm sữa đậu nành, chú ý tới ánh mắt của anh, lúng túng hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Hàn Lận Quân khẽ cười nói: “Hôm nay em đặc biệt ăn mặc rất đẹp. ~”
Lâm Tu ngượng ngùng nói:” Em đi chơi mà, cũng không phải là đi làm, được nhiên là phải đẹp một chút.” Nghĩ nghĩ là nói:” Lúc bình thường cũng có trang điểm nha ~
Là quản lý bộ phận của một khách sạn, dù chỉ là người quản lý phụ trách nhưng phải chăm lo cho người bên dưới, đối mặt với nhiều điều tiếng bên ngoài nên hình ảnh rất quan trọng.
“Bình thường là vì công việc” Anh cong môi, có vẻ tâm trạng tốt: “Hôm nay là vì anh nên rất đẹp
Lâm Tu được anh khen nhiều như vậy, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, hàm răng vô thức cắn chặt ống hút trên cốc, cắn ống hút đến mức xì hơi, mới nói ngượng ngùng: “Mau ăn đi, ăn xong thì đi xem phim, nếu không phim chiếu muộn …”
Hàn Lận Quân cười khẽ, thật biết nghe lời.
Hai người ăn bánh bao trứng trong xe, Hàn Lận Quân mờ cửa sổ để phân tán mùi, sau đó khởi động xe lái đi.
Lâm Tu uống xong sữa đậu nành, chủ động đem túi bánh bao trứng sữa đậu nành đóng gói, phát hiện trong ngăn chứa vẫn còn nguyên ly của anh: “Anh không định uống sao?”
“Anh không uống sữa đậu nành.”
“Anh nói mình không kén ăn Cô lầm bầm.
Hàn Lận Quân liếc cô một cái, mím môi có vẻ do dự, một lúc sau mới nói: “Em bỏ ống hút ra giúp anh, anh sẽ nếm thử.”
Lâm Tu làm theo ý anh, sau đó
đưa cho anh, anh cầm lấy nó nhấp một ngụm, sau đó khẽ cau mày, đặt chiếc cốc trở lại ngăn chứa đồ: “Khụ…hơi ngọt quá.”
Lâm Tu chớp chớp mắt: “Tôi cảm thấy rất vừa…”
Hàn Lận Quân không nói, mỉm cười và tập trung lái xe.
Lâm Tu có chút nhàm chán, lại cảm thấy có chút lãng phí, cho nên không khỏi nhìn nhiều hơn, nghĩ anh không thích uống ép cũng không được, tốt nhất là lần sau sẽ không mang cho anh nữa, ít nhất anh vẫn hợp tác với bánh
bao trứng khi ăn hết nó, cô vẫn vui vẻ.
Khi đến rạp chiếu phim, Lâm Tu đã mua vé ở đây trong một trung tâm mua sắm lớn trong thành phố, có rất nhiều người vào cuối tuần, bao gồm các cặp vợ chồng, một gia đình ba người và bạn bè.
Nắm tay Lâm Tu, Hàn Lận Quân đi theo đám người đi thang cuốn lên lầu.
Rạp chiếu phim ở tầng 5. Lâm Tu trước đây thường đến xem phim với Đường Tử Kiều hoặc Tiêu Nam nên rất quen thuộc với nơi
này, nhưng Hàn Lận Quân thì chưa từng đến đó và khống biết làm cách nào để đến đỏ, vì vậy Lâm Tu đi tới đâu anh theo tới đó.
Khi đến rạp chiếu phim ờ tầng 5, trước máy bán vé vẫn còn một hàng dài, Lâm Tu sợ anh không kiên nhẫn xếp hàng nên nói với anh: “Anh ở bên kia đợi một lát, em lấy phiếu xong sẽ tới.”
Hàn Lận Quân nhìn người xếp hàng thật sự rất đông:” Anh đứng đây đi, em đứng cạnh anh.”
Đưorng nhiên, anh sẽ không để
Lâm Tu xếp hàng cùng một nhóm đàn ông, kéo cô từ cuối hàng đợi, tự mình đứng lên.
Ngay sau đó, một số người xếp hàng tụ tập phía sau anh, anh cao với đôi chân dài và vẻ ngoài đẹp trai, và anh đặc biệt dễ thấy trong số những người đàn ông trong nhóm.
Lâm Tu từ một bên quan sát, sau lưng nghe được vài cô gái nhỏ giọng thì thầm: “Người đàn ông mặc áo khoác xám thật đẹp trai Trong lòng cô cảm thấy có chút tự hào.
Hàn Lận Quân cũng nhìn sang, hai người cười với nhau, anh lấy ví tiền trên người ra, lấy ra một tấm vé màu đỏ đưa cho cô:“Em đi mua chút đồ ăn đí.”
Lâm Tu vội vàng nói: “Em có tiền, em sẽ mua.”