Chương 919
Sau khi xem video, biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Lận Quân, uh … không thể diễn tả bằng lời.
Tuy nhiên, hoàn toàn không có sự chấn động và tức giận như hai người mặt tròn tường tượng.
Hàn Lận Quân chỉ hơi nhướng mày, nheo mắt nhìn cồ gái mặt tròn , hờ hững hỏi: “Thì sao?”
Ách… thì sao?
Vậy thì sao!
Khuôn mặt tròn trố mắt nhìn.
Khồng phải phản ứng của anh chàng đẹp trai này quá bình thản?
Chẳng lẽ tin tức người phụ nữ bên cạnh anh là phụ nữ đã có gia đình không thề lay chuyển anh sao?
Chẳng phải anh nên tát cô một cái, gọi cô là “con khốn” rồi tức giận bỏ đi sao?
Hai cô gái khồng khỏi có chút bối rối.
Mặt tròn lắp bắp nói: “Cho nên. . . Có nghĩa là người phụ nữ này đã có con, có con tửc là đã có chồng cỏ gia đình, vậy mà cô ta còn tới dụ dỗ anh, anh không phải nên… tức giận sao?”
Hàn Lận QUân hai tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Video trong điện thoại di động của cô là vợ tôi, cô ấy đang ôm con trai tôi, cô ấy dụ dỗ chồng mình, chính là tôi, sao tôi phải tức giận?”
“…” Hai cồ gái sửng sốt.
Mặt tròn lườm Lâm Tu, ôm đầu không thế tin được hét lên: “Cô ta… cô ta là vợ anh?”
Thấy bọn họ nhìn mình, Lâm Tu mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Đúng vậy, tôi nói cỏ thể gọi anh ấy là chồng, anh ấy nghe xong sẽ Ồm tồi và hôn tồi, bởi vì chúng taôi là vợ chồng, đứa nhỏ trong video là tôi sinh cho anh ấy, có vấn đề gì không?”
Cỏ vấn đề gì không? Không cỏ vấn đề gì cả!
Hóa ra anh chàng đẹp trai đã kết hôn và có một đứa con là sự thật, đối tượng là người phụ nữ này và đứa con của cô ta!
Bây giờ họ xấu hồ quá, họ chạy đến nói với chồng rằng vợ anh ta là một người phụ nữ có gia đình đế chơi khám, có ai ngu như họ không?
Khuôn mặt tròn đỏ bừng nói: “Không… không có vấn đề…”
Lâm Tu cười cười, nghiêm túc nói: “Nếu không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta đã thỏa thuận rồi, cô nhất định phải nhớ làm!”
Hàn Lận Quân: ” Em đã nói gì với bọn họ?”
Lâm Tu: “Em đã nói, em sẽ gọi anh là chồng, nếu anh uống nước của em, ôm em và hôn em, bojn họ sẽ hứa sẽ không bao giờ mang bữa sáng cho anh nữa, đúng không ?” Cô hỏi mặt tròn.
Thì ra là thế!
Thảo nào vừa rồi cô lại chủ động như vậy.
Hàn Lận Quân trầm ngâm.
Khuôn mặt tròn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lắp bắp nói: “Tôi… tôi biết rồi, tôi sẽ không như vậy nữa.”
Kéo cô gái mắt một mí sang một bên, cả hai nhanh chóng chạy đi.
Lâm Tu nhìn bóng dáng của họ chạy đi, rồi quay sang Hàn Lận Quân, thè lưỡi và nói: “Hàn tồng, em đã đuổi tất cả những người theo đuổi anh, sau này anh chạy bộ sẽ rất cô đơn.”
Hàn Lận Quân dắt tay cô đi đến bóng cây đặt một ly nước, nói: “Anh tới đây là để chạy bộ, không phải trêu ghẹo nữ sinh, làm sao có thể cồ đơn? Nếu như em thật sự sợ anh cô đơn, em có thể dậy sớm cùng anh chạy bộ.”
Lâm Tu đứng ở bên cạnh nhìn anh cúi người, nghĩ tới cái gì, đỏ mặt, giơ chân đá vào giày thể thao thượng của anh, tức giận nói: “Muốn em cùng anh chạy bộ, buổi tối anh thu
liễm một chút!”
Hàn Lận Quân đặt hai tay lên đầu gối, nhìn lại cô trong tư thế nửa ngồi xổm và cúi xuống cầm một cốc nước, khóe môi cong lên và nói, “Điều đó sẽ không xảy ra – Em không dậy được là chuyện của em, thật sự không dậy được thì em cứ ngủ tiếp không cần cùng anh chạy bộ, nhưng em muốn anh giảm bớt’ phúc lợi’ vào ban đêm, anh kiên quyết phản đối-”
Lâm Tu đỏ mặt và lườm anh:”… anh không biết xấu hổ!”
“Ngượng ngùng thì không thế cỏ Sâm Sâm, xấu hố làm sao có đứa thứ hai?” Hàn Lận Quân nắm chặt tay cô, đứng thẳng người cười nói.
“Sâm Sâm vừa đầy tháng, anh đang nghĩ đến có đứa thứ hai, Hàn tống, có phải anh nghĩ sớm quá không?” Lâm Tu nghiến răng trừng anh, nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa trong góc, đó là cô gái có đôi chân dài miên man, cô ta đang đứng đó lằng lặng nhìn cô và sếp lớn, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tu, Hàn Lận Quân đang định quay đầu lại nhìn, Lâm Tu đã kéo anh, cười mị hoặc nói: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Bây giờ đến lượt anh chạy với em -”
“Được.” Hàn Lận Quân dẫn cô trở lại đường chạy, lần này anh chạy ngược lại đối mặt với cô vẫy tay, “Nào, em chạy về phía anh, không cần nhanh, từ đây chạy đến hòn non bộ kia gần 400 mét, chúng ta sẽ chạy đến đó.”