Mẹ Lâm cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái: “Chủ nhật sao con không ngủ thêm một chút?”
Lâm Tu vừa giúp bà xách giỏ rau,
vừa mơ hồ nói: “Thôi…con không ngủ được, nằm lâu lưng dưới sẽ đau không còn sức lực, cho nên đứng dậy sớm.”
Mẹ Lâm trừng mắt nói:” Con gái ngoan, cũng không phải là phụ nữ mang thai sinh con, con nói bừa cái gì?”
Lời này không biết sao đã chạm vào thần kinh não của Lâm Tu, trong lòng cô cả kinh, vô thức vuốt ve bụng dưới của mình:”…” đỏ mặt.
Mẹ Lâm nhìn tay cô: “Sao vậy? Đói bụng sao?”
Lâm Tu xấu hổ bỏ tay xuống, thản nhiên nói: “Vâng, đúng rồi, mau về nhà làm đồ ăn sáng thỏi
Nghĩ đến hôm qua Hàn Lận Quân nói thích bánh bao trứng do mẹ Lâm làm, cô cắn môi dưới hỏi: “Mẹ, bữa sán ăn gì?”
“Con muốn ăn gì? Bánh bao?
Mì? Cháo?”
“Lại ăn bánh bao trứng được không?”
” Hôm qua chúng ta ăn rồi, hôm nay vẫn muốn ăn? Không phải
con nói mọi ngày sẽ khác nhau sao?”
” Nhưng hôm nay con vẫn muốn
ăn…”
Hai mẹ con đang trò chuyện thì một giọng nói vang lên từ phía trước: “A Thiến, Tiểu Tu, dậy sớm mua đồ ăn sao?”
Hai người nhìn lên và thấy đó là dì Trương, người sống gần đó, cũng là người xách giỏ đi mua đồ đang chờ cân trước quầy thịt.
Lâm Tu đột nhiên nhớ tới những gì dì Trương nhìn thấy đêm qua
khi tạm biệt Hàn Lận Quân ở cửa nhà, cô lập tức trờ nên khó chịu, dì Trương cười tủm tỉm, chào hỏi mẹ Lâm và cô, tuy bà ta nói chuyện cũng mẹ Lâm, nhưng ánh mắt lại hướng đến trên người cô, Lâm Tu vội vàng giả vờ quay đi chỗ khác.
Sau vài câu chào hỏi, mẹ Lâm nói: “Bà cứ bận, chúng tôi qua đó mua rau trước.”
Sau khi đi mua đồ ăn về, Lâm Tu thấy đã 8 giờ rưỡi nên vội vàng giục mẹ Lâm làm bánh bao trứng. Mẹ lấy bánh bao trứng trong tủ lạnh bỏ vào nồi, hỏi: “Con có
muốn mang cho Nam Nam một ít không?”
Lâm Tu nói với mẹ Lâm tối hôm qua rằng hôm nay cô sẽ đi mua sắm với Tiêu Nam, vì vậy bà mới hỏi như vậy.
Lâm Tu vốn nghĩ mang nó cho Hàn Lận Quân, nên vội vàng đi xuống theo: “Được, được rồi, mang thêm đi, cô ấy ăn được
Mẹ Lâm không phản đối, thả thêm phần của một người ăn.
Lâm Tu lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, đang định gửi
tin nhắn VVeChat cho Hàn Lận Quân để nói với anh về món bánh bao trứng, điện thoại cũng vang lên âm thanh nhận VVeChat, bấm vào thì thấy là của Hàn Lận Quân: [ Chuẩn bị ra cửa, nửa giờ nữa sẽ tới chỗ em. ]
Lâm Tu: [Anh ăn sáng chưa? Mẹ em đang làm bánh bao trứng, anh có muốn mang theo không? ]
Hàn Lận Quân: [Còn chưa ăn, nói mẹ làm nhiều thêm một chút. ]
Lâm Tu nhìn chữ “mẹ” lại đỏ mặt,
sợ mẹ Lâm phát hiện có gì đó không bình thường, cô vội vàng đi tới bàn ăn, ngồi xuống.
Lâm Tu: [Gọi dì thì em cho anh nhiều một chút, còn không thì ít thôi. ]
Hàn Lận Quân: [Được rồi, vậyăn ít chút đi. ]
Lâm Tu: […]