Chương 909
Mẹ Lâm và bố Lâm, Lâm Tiến, sống trong ngôi nhà do Hàn Lận Quân cung cấp mấy ngày nay, họ thoát khỏi sự ràng buộc của nhà cô nhỏ, thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ban ngày bọn họ làm việc riêng, Lâm Tiến đi học, hai vợ chồng đến cừa hàng của mình làm việc, buổi tối cả nhà trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày trôi qua lúc nào không hay biết.
Vào ngày này, bố Lâm và mẹ Lâm bận rộn ở cửa hàng cho đến hơn hai giờ chiều mới àn cơm, đang án thì điện thoại reo, mẹ Lâm cầm lên xem, là của cô nhỏ gọi tới.
Kể từ lần cuối cùng cô nhỏ gọi điện nói với bà nói chuyện tiền khách sạn đã đến hạn và bảo bà gửi tiền để gia hạn phí, bà đã từ chối, từ đó hai người họ đã không còn liên lạc một lần nữa.
Bà biết đại bộ phận người nhà cô nhỏ đã về Sa Thành, chì còn lại ba bà cháu ở Hoa Thành, nhưng bà không biết bọn họ ở lại làm gì, còn cô nhỏ thì không biết bây giờ có phải là họ về nên gọi bà để nói lời tạm biệt hay không?”
Nghĩ nghĩ vẫn là bắt máy, “A lô?”
Cô nhỏ : “Chị dâu?’
” Là chị, có chuyện gì sao?”
Cô nhỏ khẩu khí có chút khinh thường,” Chị dâu em nói hai đứa nhỏ nhà chị là có chuyện gì vậy? Có phải là hai chị em nỏ liên hựp lại bắt nạt cô nhỏ như em không?”
Mẹ Lâm có chút mơ màng,” Em nói Lâm Tu và Lâm Tiến nhà chị sao? Bọn nó làm sao?”
Cha Lâm cũng từ bên cạnh nhìn lên.
Cô nhỏ: “Em cũng hiếm khi cúi đầu trước con cháu nhờ bọn nó giúp đỡ, nhưng Lâm Tiến mở miệng trực tiếp đòi em 1 vạn và nói là nó muốn mua một chiếc điện thoại di động mói, em suy nghĩ dù sao cũng là cháu mình, cho thì cho thôi, co như là phần thưởng đã giúp em. Cuối cùng, nó lấy được lợi ích, nhưng không giúp em, lúc đầu em cũng không muốn nói chuyện này với chị, không phải chì là một vạn thôi sao, vẫn là quan hệ người thân. Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, tốt xấu gì cũng là cháu mình, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã ham chút lợi nhỏ này, sau này ra xã hồi cũng không được …
II
Mẹ Lâm ngắt lời bà ta, nói: “Chị không hiểu ý em, cái gì mà 1 vạn cái gì mà mua điện thoại di động? Chị tháy điện thoại
di động của nó hai ngày nay vẫn là loại cũ, nó cũng không mua cái mới.”
Cô nhỏ lớn tiếng nói: “Không có? Trời ơi, nó vậy mà lại lừa tiền em?”
Khi mẹ Lâm vừa nghe thấy điều này, bà lập tức cảm thấy khó chịu, “Em này, có hiểu lầm gì không? Lâm Tiến không phải người như vậy!”
Cô nhỏ: “Chị dâu, đã bao lâu rồi chị không quan tâm đến con mình? Nếu không thị chị tự hỏi nó đi, có đúng là nó lấy của em 1 vạn không!”
Đầu ỏc mẹ Lâm đông cứng lại, bà chợt nhớ ra rằng Lâm Tiến đã đưa cho mình 1 vạn vào vài ngày trước và nói đó là chỗ công việc bán thời gian có phát tiền thưởng, cho dù là công ty của anh rể nhưng mà chỉ trong 20 ngày mà được nhiều tiền thưởng như vậy thì quá khoa trương, chẳng lẽ…
Cô nhò không có phản ứng ngay, biết bà nhất định đang suy nghĩ chuyện này, liền cố ý nói: “Chị dâu, đừng trách em nhiều lời, em chỉ là oán trách chị mà thôi, đứa nhỏ là của chị, chị cũng nên tự mình giáo dục, nhưng cũng đừng quá nghiêm khắc, bằng không lòng tự trọng của nó sẽ không chịu nồi. Hơn nữa,” Bà ta dừng lại, tiếp tục nói, “Dù sao thì gia đình chúng em cũng đang kinh doanh nhỏ ỏ’ Sa Thành,
tiền kiếm được cũng không dễ dàng, nếu Lâm Tiến không mua điện thoại di động, chị bảo nỏ trả lại tiền cho em đì, dù sao nó cũng không giúp được gì nên em không quan tâm đến chuyện đó với nó nữa.”
Mẹ Lâm cuối cùng cũng hiểu ra vắn đề, nói: “Buổi tối hắn trở về chị sẽ hỏi Lâm Tiến một câu, em còn nói giúp đỡ, rốt cuộc là cái gì? Chúng ta cùng thế hệ không giúp được, liền muốn nhờ hai đứa nhỏ giúp em?”
Cô nhỏ dừng lại, ngữ khí có chút do dự, “Chì là… chuyện nhỏ, người trẻ tuồi so với chúng ta có nhiều ý tường hơn.”
Mẹ Lâm:” Chuyện, vậy mà em lại đưa ra 1 vạn tiền thường cho Lâm Tiến?”
Cô nhỏ: “Em. . . Chỉ là một chút tâm ý của người làm cô mà thôi, đứa nhỏ Lâm Tiến này cũng rất làm người ta yêu thích…”
Mẹ Lâm thản nhiên nói: “Yêu thích cũng không thề lấy tiền của người ta, cho dù có là cô ruột, em vừa rồi chẳng phải cỏ ý tứ này sao? Hơn nữa, em còn lôi cả Lâm Tu vào, chẳng lẽ nó cũng chiếm lợi của em sao?”