Chương 886
Trải qua chuyện hồi sáng, ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên thì Lâm Tu cũng rất cố gắng mở hai mắt.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô tự nhủ, ngày mai phải vượt qua mọi khó khán, không đứng dậy được cũng phải tự véo vào eo mình một cái!
Có lẽ đề nghị thôi miên này thực sự có tác dụng, khi đồng hồ báo thức reo lên, cô gần như theo phản xạ mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, hình như ông chủ lớn đã dậy sớm hơn cô chỉ vài phút, vì vậy cô phải chuẩn bị trước khi ông chủ lớn sẵn sàng.
Cô chống người ngồi dậy, vén chàn ngồi ở mép giường, híp mắt mặc bộ đồ ngủ vào, sau đó với tay lấy chiếc gọng phấn trên tủ đầu giường đeo vào.
Đầu óc còn mông lung, đứng lên ngồi xuống đều khồng ổn định.
Lắc lắc đầu, lần này cô chậm rãi đứng dậy, vững vàng mà đi dép lê đi về phía cửa, hướng phòng bếp đi tới.
Dì Tề còn chưa dậy, phòng khách và phòng bếp yên tĩnh.
Lâm Tu ngáp một cái, lấy ấm điện và bắt đầu đun nước nóng từ tủ nhà bếp nhỏ.
Sau đỏ đi đến tủ lấy nồi hấp ra, lấy bánh bao trứng từ trong ngãn đá ra, đếm 10 cái, trải gạc lên đĩa, đặt từng cái bánh bao trứng lên trên gạc.
Chuẩn bị bánh bao trứng, nước trong ấm vừa sôi thì đồ vào đáy nồi hấp, vặn lửa đun nước sôi trở lại, sau đó cho bánh bao vào hấp.
Các bước rất đơn giản, ai có chút kinh nghiệm bếp núc cũng có thế làm được, Lâm Tu chì mất 3 phút đế hấp trong chảo.
Rồi cồ ngáp một cái rồi quay vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Hàn Lận Quan từ phòng tắm đi ra.
Thấy cô đi vào, Hàn Lận Quân nhướng mày, “Em đi ra ngoài lúc nào vậy?”
Lâm Tu mím môi cười, “Anh đoán xem
Hàn Lận Quân cười nói: “Chắc là lúc anh đánh ráng rửa mặt.”
Anh mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo thể thao màu xám,
mặc vào.
Lâm Tu chán nản bĩu môi, bước vào phòng tắm bên trong.
Sau khi mặc quần áo xong, Hàn Lận Quân cầm chiếc đồng hồ đeo tay bên cạnh, đi đến cửa phòng tắm trong, dựa vào khung cửa, vừa đeo vừa nhìn bóng lưng thanh tú của cô, trên môi nở một nụ cười, “Đã xác định sau này sáng sớm đều theo anh xuống dưới phải không?”
Lâm Tu đang bóp kem đánh ráng, nói, “Không phải anh muốn em như thế sao?”
Hàn Lận Quân không bỏ qua một tia bất mãn trong ánh mắt cô, nụ cười trên môi anh càng sâu: “Thật sự là do anh nói như vậy nên em mới làm sao?”
Lâm Tu dừng lại, đặt kem đánh ráng lại, liếc nhìn mình trong gương, mím môi, cau mày nói, “À, là do mấy cô gái hôm qua em thấy đó, nhìn họ như vậy, em đoán họ sẽ không từ bỏ việc đung đưa trước mắt anh trong thời gian ngắn đâu.”
Sau khi đeo đồng hồ vào, Hàn Lận Quân không vội bước đi, mà là vô cùng thích thú mà tiếp tục dựa vào khung cửa, khoanh tay, uể oải đáp: “Cho nên?”
Lâm Tu nhìn mình trong gương, nhìn vào đôi mắt cười của anh, hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhướng mày, giả vờ bá đạo nói: “Anh là người đàn ông của em, sao em cỏ thể chịu đựng được những người phụ nữ khác thèm muốn anh? Em còn chưa tuyên bố với họ rằng anh là của em, lỡ như bọ họ lại giở trò đồi bại, anh lại không thể chống lại những cô gái trẻ và xinh đẹp chủ động lấy lòng anh, không chừng một làn liền thất thủ cả thể xác lẫn tinh thần thì phải làm sao bây giờ?”
Hàn Lận Quân:”
Có chút không biết khóc hay cười, vị trong nhà này là người anh vẫn tâm tâm niệm niệm e nám mới rước được về nhà, đương nhiên không có khả náng cảm thấy hứng thú với người bên ngoài.
“Hàn phu nhân nói như vậy có phải là muốn bảo vệ anh?”
Lâm Tu nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chỉ là muốn ngăn cản Hàn tiên sinh phạm sai lầm mà thôi!”
Hàn Lận Quân không nhịn được bật cười,” Vậy là tốt rồi, anh giao những người kia cho em, em giải quyết xong rồi, đỡ phải không yên tâm khi anh chạy bộ.”
Lâm Tu đắc thắng nhếch mép, cúi đầu bắt đầu chải ráng với khuôn mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, khóe môi cô đọng lại bọt trắng, cô đang định súc miệng bằng nước thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một thân hình ấm áp tiến đến, hơi thở nóng hổi phả vào người cồ.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô, giọng điệu càng lúc càng cao: “Anh là người đàn ông của em, hửm?”