Lâm Tu đi theo Hàn Lận Quân ra khỏi cửa hàng bách hóa, trong lòng vẫn rất cảm động, cô nhìn những bước đi vững vàng của người đàn ông bên cạnh mình, vẻ ngoài tuấn tú và thẳng thắn, thỉnh thoảng thể hiện tình cảm và đôi khi còn phúc hắc trêu chọc cô, mang cho cô cảm giác an toàn, một người đàn ông như vậy quả thực khó cưỡng lại, cô cảm thấy mình đối với anh đã có cảm giác khác rồi.
Nếu người đàn ông này thực sự tốt với cô, cô có lý do gì để từ
chối anh? Vì anh đẹp trai? Vì anh giàu? Hừm … Ai bảo những anh chàng đẹp trai giàu có thì không thể yêu, lấy vợ và sinh con?
Nghĩ đến việc sinh con với anh và sống chung như một gia đình ba người, thật là tốt –
Cô thực sự bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong tiểu thuyết rồi, 121 –
Hàn Lận Quân thấy cô thật lâu vẫn không nói gì thì liền liếc mắt nhìn cô.Cô đang mím môi cười trộm cũng không biết đang nghĩ
gì, không biết cô là bị cái gì làm cho vui vẻ như vậy, anh câu môi hỏi:“ Em đang nghĩ gì vậy? ”
Lâm Tu phục hồi tinh thần, khuôn mặt ửng đỏ, cũng không dám nói cho anh biết suy nghĩ với vẩn của mình, vội hỏi:” Không có. Vừa rồi cảm ơn anh, bằng không em sẽ rất mất mặt, rõ ràng không có tiền còn giúp anh chọn túi đắt tiền nhue vậy, anh thật sự thích ba cái túi kia sao?”
” ừm, em chọn rất được, anh liếc mắt một cái liền thích.”
Mặc dù có vẻ như đang muốn lấy
lòng cô, nhưng Lâm Tu thực sự rất vui:” Vậy thật tốt, nếu không em sẽ cảm thấy có lỗi. Thật là bực bội khi mua thứ gì đó minh không thích, dù sao tiền cũng không dễ dàng kiếm được. ”
Hàn Lận Quân gật đầu nói: “ ừm, đúng vậy, tiêu nhiều tiền là không tốt, đàn ông thật sự cần một người phụ nữ siêng năng và tiết kiệm để quản lý nhà, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ hao tài tốn của.”
Lâm Tu sửng sốt một chút, sau đó bật cười, trêu ghẹo:” ông cụ!”
Hàn Lận Quân hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, vì vậy anh cũng cười theo, nắm lấy cô chặt hơn: “Bạn trai cũ của em chia tay với em chỉ vì người phụ nữ đó?”
Thoạt nhìn, chính là tiểu bạch kiểm, cho rằng mình cao hơn người khác khi leo lên bạch phú mĩ.
Khi Lâm Tu nghe anh nhắc đến Đường Tử Kiều, lập tức nhịn cười, trầm giọng nói: “Vâng.”
Hàn Lận Quân khẽ khịt mũi: “Đối với một người đàn ông ham tiền,
ném cũng được!”
Lâm Thiệu bĩu môi thở dài và trừng mắt nhìn anh: “Anh cũng điều tra rất kỹ, ngay cả lý do anh ta chia tay với em cũng rõ ràng.”
Hàn Lận Quân nói: “Anh thích đánh biết người biết ta trăm tận trăm thắng, hắn ở trước mặt anh ngay cả tình địch cũng không xứng, cho dù là hai người không chia tay, chỉ cần anh muốn em, anh nhất định có thể đoạt được em, hơn nữa nhất định sẽ làm cho em nguyện ý.”
Vẻ mặt Lâm Tu bị ánh mắt tập
trung của anh làm cho nóng lên, đương nhiên cô biết năng lực của anh, nhưng cô lại muốn đối nghịch với anh, nháy mắt tinh quái nói: “Anh là tiên nhân sao? Anh nói có thể cướp được tức là cướp được sao? Hàn tổng thật không biết xấu hổ!”
Hàn Lận Quân đi theo bên cạnh cô cũng nở nụ cười, dán sát vào bên tai cô, xấu xa nói: “Nếu một người đàn ông muốn xấu hổ, có thể làm em mang thai sao?”
Lâm Tu nhất thời đỏ mặt, lấy tau đẳy anh ta, thối nói:” Nói anh không biết xấu hổ, anh còn rất đắ
y sao?” Đi nhanh vê phía trước.
Hàn Lận Quân cười khẽ, chân dài dễ dàng đi theo.