Chương 848
Hàn Lận Quân:
Trợ lý Nhậm:
Lâm Tu:
Thật xấu hổ! Làm thế nào mà cồ quên rằng ông chủ lớn đang làm việc? Làm sao cô có thể đột ngột chạy ra để thảo luận về vấn đề tã lót của con trai với anh…
Trợ lý Nhậm cố nén một nụ cười, trước tiên phá vỡ sự xấu hổ và nói: “Xin chào, phu nhân.”
Lâm Tu đỏ mặt, cắn mồi dưới và nói:” Xin chào trọ’ lý Nhậm, tôi xin lỗi đã làm phiền công việc của hai người.”
Trợ lý Nhậm nói: “Không có gì, Hàn tồng đã ra lệnh, tôi sẽ đưa nó ra để xử lý ngay lập tức.”
Đưa tay ra để lấy tài liệu quy hoạch do Hàn Lận Quân bàn giao, kính cẩn đi ra ngoài.
Hàn Lận Quân lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Tu, trên mặt bình tĩnh lộ ra nụ cười.
Lâm Tu bĩu môi và nói: “Thật xấu hồ phải không?’
Hàn Lận nhướng mày và nói một cách lạnh lùng, “Em nghĩ sao?”
Lâm Ty nói: “Lần sau em sẽ nhớ gõ cửa, cũng sẽ xem trong vàn phòng có người không rồi sau đó mới quyết định có nên nói hay không.”
Cô ngoan ngoãn đứng ỏ’ cửa, bộ dáng như học sinh phạm lỗi chờ bị phạt, thấy Hàn Lận Quân cong mồi chờ điện thoại nội bộ “Em muốn nhãn hiệu gì?”
Lâm Tu sửng sốt,”… a?”
Hàn Lận Quân kiên nhẫn nói: “Tã bỉm, em muốn mua nhãn hiệu gì?”
Hóa ra là anh hỏi cái này, Lâm Tu vội vàng nói tên một nhãn hiệu, sau đó thấy anh nhấn số nội bộ, đợi đầu dây bên kia kết nối rồi nói thằng: “Trợ lý Giản, đến siêu thị mua một gói ngay…” Quay người lại, anh hỏi, “Có cỡ không?”
Lâm Tu vội vàng nói: “Size s.”
Hàn Lận Quân lại nói với người trong điện thoại: “Mua một gói tã nhãn hiệu XX cỡ s rồi quay lại, tồi đang cần gấp.”
Giản Việt dừng hai giây mới đáp: “…Vâng.” Chắc cũng bối rối lắm khi nhận được mệnh lệnh này.
Sau khi nhấn đường dây bên trong, Hàn Lận Quân lại nhìn Lâm Tu và hỏi: “Em còn cần gì nữa không?”
Lâm Tu lắc đầu, “Tạm thời thì không.”
Bây giờ cồ chỉ muốn trốn trong khe nứt của mặt đất TAT
Nhìn thấy sự xấu hổ và thất bại của cô khiến lòng Hàn Lận Quân dịu dàng lại, hỏi: “Sâm Sâm tỉnh rồi à?”
” Không có, em mới thay bỉm cho con, con vẫn một mực ngủ.”
Hàn Lận Quân nâng tay về phía cô, “Lại đây.”
Lâm Tu ngoan ngoãn đi tới.
Hàn Lận Quân nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, mặc kệ cô giãy giụa, đè xuống đôi chân không yên cùng vòng eo thon thả của cô, cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, gặp chuyện không may thì em tự chịu trách nhiệm!”
Lâm Tu là mẹ của một đứa nhỏ đương nhiên hiểu “gặp chuyện không may” nghĩa là gì, đỏ mặt nép vào lòng anh
ngoan ngoãn nằm yên.
Hàn Lận Quân vòng tay qua eo cô, hai người gần như ngang tầm mắt, anh cười trước vẻ ngượng ngùng trên mặt cô, cầm điện thoại di động trên bàn, bấm vào chức nâng chụp ảnh, cài đặt chế độ chụp ảnh tự sướng, màn hình đột nhiên xuất hiện hai người bước vào gương cùng một lúc.
Anh giơ cao điện thoại và dùng nó như một tấm gương, nói: “Nhìn vẻ mặt của cô bây giờ đi, miệng của cô nhếch lên đến mức có thể treo cả chai nước.”
Lâm Tu:”…”
Hàn Lận Quân điều chình tư thế của mình và nhấp vào màn chụp, chụp ảnh biểu cảm cùa hai người họ lúc này, rồi
chuyển tiếp cho cô qua WeChat.
“Mẹ không phải bảo em thường xuyên chụp thêm ảnh cho mẹ sao? Đây là bức đầu tiên đấy.”
Lâm Tu chớp mắt, ông chủ lớn… đang muốn làm cho cô vui sao?
Hàn Lận Quân đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, “Sao vậy? Chụp hình không đẹp?”
“Không có,” cô nói với khuôn mặt đỏ bừng, “Em đã nghĩ rằng anh sẽ phản đối khi em chụp ảnh cho anh, dù sao thì ngay cả mẹ tìm anh chụp ảnh cho anh cũng miêu tả là phải viết giấy nợ…”
Hàn Lận Quân không nói nên lời, “Đó là những gì mẹ nói quá phóng đại, mẹ viết giấy nợ cho anh khi nào vậy?”
Lâm Tu che mặt, “…Là em nói sai rồi…”
Anh cười khẽ ra tiếng.
Cửa phòng nghỉ ngơi không đóng chặt, bên trong truyền đến mấy thanh âm của Sâm Sâm, cũng không phải tiếng khóc.
Hàn Lận Quân nói: “Em đi xem Sâm Sâm đi, có thề là đói bụng rồi.”
“Vâng.” Lâm Tu vội vàng đứng dậy đi vào phòng nghỉ.
Quả nhiên Sâm Sâm đã tỉnh, đá tung chán trên giường, mở to hai mắt nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hoàn cảnh xa lạ khiến bé bất an.
Lâm Tu tiến lên và nghiêng người, thương yêu nói: “Sâm Sâm ngoan, mẹ ở đây
Sâm Sâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc và thấy bóng dáng của cồ lại xuất hiện, bẻ lập tức giảm bớt cãng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở lại bình thường, mở miệng “A!” đáp lại vài tiếng.
Lâm Tu bế bé lên, đặt bé vào lòng, vuốt ve vai bé và nhẹ nhàng dỗ dành bé.
Sâm Sâm dựa vào vai cô, ngáp dài, bĩu môi và tò mò nhìn quanh phòng.
Cái đầu nhỏ của bé vẫn chưa ngẩng lên được, nhìn hai giây lại gục xuống, kêu lên một tiếng “A”.