Lâm Tu kinh hô một tiếng, hai tay đảo loạn xạ ở trên không trung, cuối cùng rốt cục cũng giữ một một thứ gì đó để ổn định cơ thể, thân thể cũng ngã ngồi trên người anh, nhưng cô bất chấp việc giữ thăng bằng, bởi vì thứ cô giữ được chính là cổ anh, mà chỗ cô ngã ngồi xuống chính là đùi anh, hai người chặt chẽ dính lấy nhau, tư thế như vậy thật sự rất thân mật.
“Đừng nhúc nhích!” Anh một tay vững vàng ôm lấy eo thon của cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
Hơi thở nóng rực phả vào sau tai và cổ cô, hô hấp của Lâm Tu hỗn loạn, tim đập dữ dội, cô buông đôi tay đang ôm sau gáy anh ra để giữ thăng bằng, vô thức di chuyển kéo đôi bàn tay to lớn của anh đang vòng qua eo cô ra:
“Vậy anh buông ra!”
Ánh mắt anh theo dõi xuống dưới, tay còn lại đặt ờ trên cổ tay của nàng, cau mày: “Emgầy như vậy, ngày thường khống ăn tốt sao?”
“Có, em ăn ất nhiều! Anh buông ra! “Cô đỏ mặt nói.
“Ăn nhiều mà vẫn gầy như vậy!” Anh phản bác, bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên chuyển sang chậm rãi vuốt ve cô, thì thào nói: “Nếu nơi này có cốt nhục của chúng ta, cũng đừng đề nó bị đói
Lâm Tu giật mình, ngừng giãy dụa, quay đầu lại nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, sau đó cùng với ánh mắt của anh cúi đầu xuống, cùng nhau nhìn cái bụng bằng phẳng của cô.
Cốt nhục của chúng ta…
Cô đột nhiên hoảng sợ, sắc mặt
đỏ bừng càng sâu, cắn chặt môi dưới, bối rối nói: “Cũng … Có thể là không có đâu-”
“Có thể có thì sao?” Anh cười nhẹ, thoải mái đẩy câu hỏi trở về, nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cô, anh mắt lười biếng.
Lâm Tu không thể phản bác.
Nhìn vẻ mặt có chút chật vật của cô, Hàn Lận Quân trong lòng cảm thấy không đành lòng, anh hơi buông tay ra, nói: “Cho nên, vì bảo bối” Có thể” này, từ nay về sau ăn thật ngon, hửm?”
Như bị lời nói của anh làm cho mê hoặc, cô lặng lẽ gật đầu.
Khi Hàn Lận Quân hoàn toàn buông cô ra, cô nhanh chóng đứng dậy ngồi trở lại chỗ ngồi đối diện, không dám nhìn anh lần nữa.
Với dáng vẻ thận trọng này, những gì đang suy nghĩ trong lòng đều hiện rõ trên mặt, Hàn Lận Quân không khỏi mỉm cười và cũng bắt đầu ăn.
Sau khi án xong, Hàn Lận Quân
đứng dậy đưa cô ra khỏi nhà hàng.
Lâm Tu không thấy anh trả tiền, cũng không có người ngăn cản, có chút kỳ quái nên kéo tay áo anh hỏi: “Anh còn chưa trả tiền?”
Hàn Lận Quân thờ ơ nói:“Vừa rồi là Vương đổng kia nói ông ta mời khách, em quên rồi sao? ”
Lâm Tu không nói nên lời:”…
Anh không phải đuổi người ta đi sao?”
Hàn Lận Quân khẽ khịt mũi, tự phụ nói:” Kẻ cả khi anh đuổi ông
ta đi, nhưng ông ta đã hứa mời khách, cũng phải thanh toán đơn này.” Chỉ cần ông ta còn có hy vọng xa vời ngày sau còn có thể hợp tác.
Mỗi năm có hàng trăm triệu đơn đặt hàng đủ để thuyết phục bên kia.
Lâm Tu không hiểu lý lẽ này, nhưng cảm thấy có chút khỏ hiểu, người nọ ngoan ngoãn trả tiền sau khi bị đuổi ra ngoài.
Hàn Lận Quân thấy cô không nói, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, anh lại chế nhạo: “Lần này, hành vi của
con gái ông ta đã động đến điểm mấu chốt của anh, cho nên ông ta phải lấy lòng anh vì lợi ích của công ty.”