Chương 771
Tại sao anh lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy?
Lâm Tu khó hiểu, môi anh bị ngón tay xoa nhẹ, tê buốt, cô cúi xuống nhưng anh không buông, chỉ nhìn cô và cười.
Không thể giải thích được …
Có tiếng gõ cửa nhẹ, dì Tề ỏ’ ngoài cửa nói: “Tiên sinh phu nhân, tồi đã nấu món trứng kẹo gừng rồi.”
Hàn Lận Quân thu tay lại, đứng dậy mở cửa.
Dì Tề đem quả trứng kẹo gừng đặt lên bàn cà phê.
Hàn Lận Quân đứng sang một bên nói: “Dì Tề, dì đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ tự mình chú ý đến bé con, buổi tối còn phải làm phiền dì.”
Dì Tề nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, bát này làm xong liền để ở đây, chờ lát nữa tôi sẽ sẽ đến dọn dẹp trong bữa tối.”
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu.
Dì Tề đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Lâm Tu bước xuống giường, chậm rãi đi tới, vừa định ngồi xuống, liền nhận thấy ánh mắt của Hàn Lận Quân, cồ trừng mắt nhìn anh nói: “Anh… nhìn em như vậy, là có ý gì?”
Hàn Lận Quân mỏ’ miệng định nói, nhưng Lâm Tu đột nhiên mở miệng thành hình chữ o, “Em-hiểu- rồi-!”
Hàn Lận Quân nhướng mày, “Hiểu cái gì?”
Lâm Tu vẻ mặt hoảng sợ cúi xuống nhìn cô thể mình, nhìn từ ngực xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, “Có phải vì tháng này em án nhiều quá nên béo muốn chết, cho nên anh ghét bỏ em?”
Hàn Lận Quân:”…” Chết tiệt, anh có ý nào sao?
“Không có!” Anh cau mày, và ngay lập tức phủ nhận với mong muốn sống sót mãnh liệt.
Lâm Thiệu lại che mặt, bực bội nói: “Có phải là do khuôn mặt của tôi trở nên béo hơn và tròn hơn, cũng không giống như trước đây, nên cô không thích tôi?”
“Không!” Hàn Lâm Quân đồ mồ hôi hột, “Tại sao lại như vậy. nghĩ như vậy sao? ”
Lâm Tu rơi lệ nhìn anh,” Bởi vì … bởi vì … bởi vì em thật sự béo lên!”
Hàn Lận Quân nhìn cô từ trên xuống dưới:” Anh không nghĩ vậy, ngược lại anh cảm thấy so vói trước khi sinh con, em đã gầy đi rất nhiều.”
Lâm Tu chớp mắt, trên lông mi treo một ít nước mắt pha lê,” …A? ”
Hàn Lận Quân kiên nhẫn nói:” Em nghĩ đi, bé con được sinh ra từ bụng em – bẻ con nặng bao nhiêu khi con đưực sinh ra? Gần 8 cân? Cộng với những thứ khác … Em đã giảm được gần 20 cân, đúng không? Rất giỏi rồi”
Nói như vậy, cô sẽ không để ý nữa chứ? Sẽ….vui vẻ chứ?
Lâm Tu:”…” Cồ ngây người nhìn anh, suýt chút nữa quên cẩ thở.
Hàn Lận Quân:”…” Tại sao lại cỏ phản ứng này? Anh nói không đúng sao?
Lâm Tu đột nhiên thở ra một hơi nặng nề, xoay người, nắm lấy một cái gối trên ghế sô pha, ném mạnh về phía anh.
Hàn Lận Quân nhanh chóng vươn tay bắt lấy:”… Anh nói
sai sao?”
Lâm Tu nghiến răng: “Đúng vậy!” Sau đó cầm một cái gối ném về phía anh.
Đây rõ ràng là nói anh sai khiến Hàn Lận Quân có chút nhức đầu, anh cũng không dám trốn nữa, cứ đứng như vậy mặc cho cô đập vào đầu:”…”
Cái gối rơi xuống trên đầu cùa anh rồi xuống đất, và nó tiếp xúc với thảm. Với một tiếng “bốp” nhẹ, lăn một cái, nhưng không di chuyển.
Hai người chỉ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau .
Ba giây sau, Hàn Lận Quân ném chiếc gối trong tay xuống
ghế sofa, đi về phía cô, ôm cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn lên.
Lâm Tu không khỏi khẽ hừ một tiếng, đôi môi hơi hé mở bị anh hôn sâu đến mức không có khe hở.
Đôi mắt to lấm tấm nước mắt chập chờn, phảng phất sương nước, lãnh đạm mà ngọt ngào, béo ngậy.
Từ từ, cô nhắm mắt lại và đắm chìm trong lưới mật mà anh ném ra …
Một lúc lâu sau, anh mỏ’ mắt ra, áp trán vào trán cô rồi nhìn xuống cô, vòng hai bàn tay to ôm lấy eo cô, thân thể của của hai người dán chặt chẽ lấy nhau.
Anh khàn giọng nói: “Nếu như anh ghét bỏ em, sẽ muốn hồn em cả ngày sao?”
Lâm Tu khẽ rùng mình một cái, duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trong ngực anh, rầu rĩ nói một cậu:” Em xin lỗi…”