Chương 762
Cái gọi là “lau” của Hàn Lận Quân thực sự là lau toàn thân!
Lâm Tu đã tự mình trải nghiệm điều đó đêm qua, và lúc đó là xấu hổ đến chết khiếp.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được “phục vụ” như vậy kề từ khi còn nhỏ tới nay, và cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Nhưng ông chủ lớn rảnh rỗi lại xấu tính, cứ trêu ghẹo cô đến khi cả người cô yếu dần, cuối cùng tình nguyện… tự mình chạy đi tắm nước lạnh.
Coi như là anh đáng đời!
Không thể nghi ngờ là phụ nữ ở cữ không thể tắm, Hàn Lận Quân rất vui vẻ tự mình làm, hai tay đặt ở trên người Lâm Thiệu, dù sao anh cũng có giấy chứng nhận trong tay, cũng không sợ vợ kiện anh vì tội quấy rối, muốn đùa như thế nào thì đùa thế đó.
Sau khi lau xong, Lâm Tu vùi mình vào trong chán trùm kín cả người, hoàn toàn không muốn gặp người.
Bên tai còn nghe thấy tiếng người đàn ông vào phòng tắm để dọn dẹp hậu sự.
Sau đó người đàn ông bước ra, mở tủ rồi nhanh chóng đóng lại, cô biết anh đang làm gì, cô nắm chặt góc chán hơn.
Quả nhiên một lúc sau, anh vén chăn bông lên, nằm bên cạnh cồ, đưa bàn tay to của mình ra, nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh giúp em mặc đồ
Lâm Tu quay lưng về phía anh, biết rằng anh sẽ không đề mình tự mặc nỏ, vì vậy cô chịu đựng sự nhút nhát và mặc chiếc quần nhỏ với sự trợ giúp của anh.
Tên xấu xa này, lợi dụng hai ngày nay cô không thể động đậy, bắt cô không mặc quần áo ngủ, ôm ắp mà ngủ đến rạng sáng, để cho cồ làm nũng như một đứa trẻ cũng vô dụng.
Cố tình còn không chịu thua kém, vốn tưởng ngủ không được, nhưng sáng mai tình lại không nhớ rõ đã ngủ lúc nào, tinh thần sảng khoái …
“Vợ.” Trong bóng tối, cái người đàn ông đặt tay lên môi cô.
“Sao vậu?” Cô oán hận cắn ngón tay anh đẻ trút giận.
Người đàn ông cười tủm tỉm, đề mặc cô cắn, nhân cơ hội bóp nhẹ quai hàm non nớt của cô, “Trong tay anh có kẹo bạc hà, cho em đó.”
Lâm Tu sững sờ, vươn tay muốn chạm vào, thực sự là một viên kẹo trong lòng bàn tay ắm áp của anh.
“Tại sao lại cho em kẹo?” Cô nhận lấy, bóc giấy gói kẹo nhét vào miệng, sau đó lại nhét giấy gói kẹo vào tay anh.
Hàn Lận Quân tùy ý ném tờ kẹo trên bàn đầu giường, xoay người tiếp tục ôm lấy cô, nói: “Em không đánh răng được đúng không? Miệng em chắc chắn là khỏ chịu? Ằn một viên kẹo có thoải mái hơn không?”
Lâm Tu nhất thời sụp đồ mà cúi đầu:”… Anh có phải thật sự ngốc không? Em mới súc miệng, không đánh răng được nhưng em có thể súc miệng … TAT”
Hàn Lận Quân:”… Sao lúc anh đưa kẹo cho em không nói? 1«
“… “Lâm Tu cười xấu hổ nói giọng của cô run run,”… Vậy là cả hai người chúng ta đều ngốc đúng không? ”
Hàn Lận Quân trầm ngâm suy nghĩ, rồi thẳng thắn nói,”…
Anh giống như là bị lây bệnh ngốc của vợ.”
Lâm Ty xấu hổ nói:” Chính là anh ngốc, vậy mà lại đồ kên đầu em!”
Hàn Lận Quân cười nhẹ, chống nửa người lên nhìn cô ” Bằng không, chúng ta nghĩ đển biện pháp khác đi?”
Lâm Tu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang treo lơ lửng phía trên, trong bóng tối có chút ánh đèn ngược sáng, khiến anh càng thêm mạnh mẽ và đẹp trai, nhưng trong lòng cô luôn có linh cảm xấu, và động tác nhai bạc hà có chút đình trệ, “Cái gì… phương pháp gì?”
Người đàn ông di chuyển thân hình cao gầy. Cả cơ thế treo ngay trên người cô, nhốt chặt cô ở dưới anh, giọng nói của anh trầm khàn, “Thử xem không?”
Lâm Tu hiểu được ý định của anh, lập tức đỏ mặt, ràng nghiến lợi, miệng kinh hãi cắn đứt kẹo bạc hà trong miệng. “Anh… anh không ngại tắm nước lạnh nữa à?”
Người đàn ông cười khẽ,” Hừng hực thành thói quen…” Lời nói biến mất ở bốn phía.