Chương 759
Lâm Tu cũng cười với anh, nghĩ rằng anh thật buồn cười, cô cười đến mức lông mày và mắt cau lại.
Hàn Lận Quân không khỏi nở nụ cười khổ, nhưng tim vẫn đập rộn ràng.
Đột nhiên, một tiếng “hic” vang lên từ vai anh, anh sững người một lúc, bàn tay dừng lại: “…”
Mẹ Hàn nói: “Được rồi, nấc rồi đó.”
Mẹ Lâm vội vàng đi lấy khàn giấy,”… Chỉ là vừa mới phun ra một ít, chắc là do án no quá.”
Hàn Lận Quân:”…”
Lâm Tu không nhịn được nữa, che miệng cười
Mẹ Lâm cũng cười khanh khách lau vết sữa trên vai anh, nói: “Không sao, là bình thường, đứa nhỏ không kiềm chế được, vừa ăn xong rồi lại nôn sữa ra là chuyện bình thường, vừa rồi mẹ không hướng dẫn, con đừng vổ lưng bé, chỉ cần vuốt ve là được.”
Mẹ Hàn khinh thường nói:” Làm cha còn không thể, xem
con trai con là bao cát thì sao?’
Hàn Lận Quân:”…”
Anh cứng họng.
Tuy nhiên, thấy Lâm Tu không nhịn được cười nữa, anh cũng nhếch môi lên.
Mẹ Hàn dùng ánh mắt ra hiệu cho Mẹ Lâm rời đi, lúc đầu Mẹ Lâm còn khó hiểu, nhưng khi thấy hai người trên giường đang nhìn nhau chằm chằm, bà lập tức hiểu ra, mỉm cười rồi cùng bà ấy đi ra ngoài.
Trong phòng chì còn lại cỏ hai người, trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Hàn Lận Quân cũng không thích cảm giác bị người nhìn chằm chằm như vậy, anh thả lỏng người, ôm lấy con trai mình vuốt ve, “Cũng không khó lắm
Lâm Tu mím môi cười, “ôm thật là tốt.”
“ừm.”
Lâm Tu chỉnh lại cái gối sau lưng, vừa nghĩ tới thấy điện thoại di động đã bị anh lấy mất, sắc mặt thẳng thắn vui vẻ hỏi:” Anh đã lấy điện thoại di động của em phải không? ”
Hàn Lận Quân dừng một chút:” Dù sao thì em cũng không thế chơi, vậy thì đế ở chỗ anh đi.”
Lâm Tu cau mày, “Nam Nam nói muốn tới thảm em, em không liên lạc với cô ấy, làm sao có thể để cô ấy đến được?”
Hàn Lận Quân dừng lại, “Anh có số cô ấy, lát nữa sẽ gọi mời cô ấy đến.”
Lâm Tu:”… Tại sao anh lại muốn kiểm soát điện thoại di động của em một cách độc đoán như vậy? ”
Hàn Lận Quân:” Vì tốt cho em.”
Lâm Tu:” Vậy thì một tháng này em đề làm gì? Cứ để em phải ngồi 30 ngày X 24 giờ vì tốt cho em sao? ”
Hàn Lận Quân nghiêng đầu cười khúc khích,” Buổi tối có thế nằm xuống.”
Lâm Tu:”… “Cô cúi đầu, bĩu môi nói: “Anh như vậy không phải hơi quá đáng sao!”
Hàn Lận Quân suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên cao giọng gọi cửa, “Mẹ, cho Lâm Tu dùng điện thoại di động đưực không? ?”
Không đến 3 giây mẹ Lâm đã chạy đến mở cửa, thăm dò và nói:” Không được!”
Hàn Lận Quân nghiêm túc nói:” Nhìn này, nếu mẹ đã nói không, cả nhà đều nói không, cũng không phải chỉ có ânh~
II
Lâm Tu suy sụp cúi đầu.
Mẹ Lâm đưa mắt nhìn Hàn Lâm Quân, vẻ mặt chuyển từ nghiêm túc vừa rồi sang dịu dàng, “Tiểu Quân, đưa đứa nhỏ cho mẹ ôm được không?”
Hàn Lận Quân cười: “Con ôm thuận lợi rồi.”
Mẹ Lâm thấy động tác của anh quả thực không còn cứng
ngắc nữa, có chút thất vọng, “Được rồi, nếu mệt thì đưa cho mẹ.”
“Dạ.”
Mẹ Lâm đóng cửa lại rồi rời đi.
Hàn Lận Quân quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tu vẫn không vui, trong lòng dịu lại, anh nói: “Chơi 10 phút, nói chuyện với cô ấy một chút thì dừng, được không?”
Lâm Tu hai mắt lập tức liền sáng lên,” Được.”
Hàn Lận Quân lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho cô, thấy sắc mặt cô vui vẻ trở lại, mày và mắt anh khẽ động, ôm đứa nhỏ xoay người, ngồi ở bên cạnh nhìn cô gửi tin nhắn cho Tiêu Nam.
Tiêu Nam sẽ đến đây vào buổi chiều.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà họ Hàn, bố mẹ của cả nhà họ Hàn và nhà họ Lâm đều ở đó, cô ấy rất dè dặt, lễ phép chào hỏi mọi người.
May mắn thay, mẹ Lâm và cha Lâm đều đã biết cồ ấy, mẹ
Lâm liền đưa cô ấy đến phòng của Lâm Tu.
Khi đi ngang qua phòng bếp đang mở, cô ấy vô tình nhìn thấy Hàn Lận Quân đang đứng trước bếp, đeo tạp dề … Hình như đang nấu gì đó, cô ấy sừng sốt.
Chuông 760
Đường đường là tồng giám đốc uy nghiêm lại thực sự đang rửa tay nấu canh?
Cô ấy nghĩ rằng mình hẳn là sẽ nhìn thấy anh ngồi đó như một ông chủ và nhìn người khác làm việc với ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô ấy không ngờ anh lại sẵn sàng làm đầu bếp cho Lâm Tu ~
Thật là … cảm động!
Đỏ là những gì một người đàn ông tốt nên có!
Vào phòng, cô thấy Lâm Tu đang ngồi trên giường chơi với đứa bẻ, có mẹ Hàn ngồi bên cạnh đang tán gẫu chuyện gì đỏ.
Cô ấy đã gặp mẹ Hàn trong đám cưới của Lâm Tu, cô ấy lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào dì.”
Mẹ Lâm nói: “Đây là bạn học của Lâm Tu, gọi là Tiêu Nam, trước kia thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi.”
Mẹ Hàn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, cháu đến thăm Tiểu Thiệu và đứa nhỏ sao?”
“Dạ.”
Mẹ Hàn đứng dậy nói: “Được rồi, hai đửa nói chuyện đi.” Bà ấy cùng mẹ Lâm đi ra ngoài.
Ngay sau khi các bà mẹ rời đi, Tiêu Nam thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh Lâm Tu, nghiêng người nhìn đứa bé hồng hào và non nớt trên giường, ngạc nhiên nói: “Oa, thật dễ thương – Nhỏ quá, mềm mềm trắng trắng như vậy, trồng rất giống cậu!”
Lâm Tu cười nói,” Bọn họ nói còn chưa thể nhìn rõ được, làm sao cậu cỏ thể nhìn ra giống tớ? ”
Tiểu Nam chì chỉ:” Nhìn đôi lông mày kia, đôi môi này này, khuôn mặt trông rất giống cậu! Tất cả đều nói con trai giống mẹ, đó chắc chắn là sự thật ~ ”
Lâm Tu cũng nhìn kỹ hơn,” Chẳng lẽ không giống bố sao?
Tiêu Nam nghiêng ngả nói:” Nói giống cậu chứ kỳ thật vẫn giống Hàn tồng, dù sao thì các đặc điểm trên người hai các đều có, dung hợp một chỗ, đứa nhỏ này tương lai lớn lên rất ghê gớm đó, sẽ làm mê mệt hàng nghìn hàng vạn cô gái.
Lâm Tu mím môi cười nói.
Nghe thấy tiếng nói và tiếng cười của họ, em bé hình như là bị thu hút, mở mắt và “nhìn” qua, khua tay múa chân.
“Thật đáng yêu a Tiêu Nam vuốt vuốt ngực mình, cường điệu nói: “Tới cảm thấy giống như bị bống hồng đánh vảo đây vậy!”
Lâm Tu rất là thích thú, “Vậy thì mau kết hôn đi, sinh ra cục cưng giống như cậu cũng giống như bạn trai cậu, mỗi ngày cậu đều có thề đáng yêu a ~ ”
Tiểu Nam xua tay nói:” Tớ không kết hôn sớm đâu – Tớ còn muốn chơi hai nám nữa.”
Lâm Tu bĩu mồi nói,” Xem ra các cặp vợ chồng bình thường đều phải là nói chuyện một đoạn thời gian, có rất ít cuộc hôn nhân chớp nhoáng như tớ~ ”
Tiêu Nam nói:” Nhưng là cậu may mắn khi gặp được một ông chủ lớn đối xử tốt với cậu như vậy – Này, cậu nghĩ sếp Hàn thích cậu ờ điểm nào? Khuôn mặt thì cũng có thể thông qua, muốn ngực cũng không có ngực, muốn đầu óc cũng không có đầu óc~ “Cô ấy bật cười lên sau khi nói.
Lâm Tu phỉ nhồ nhổ cồ ấy và nói, “Có vẻ như tớ là người
dịu dàng, tốt bụng, xinh đẹp, hào phóng và có khí chất-”
Vừa dứt lời, cánh cửa đã được mở ra, Hàn Lận Quân một tay cầm cái khay, trên đỏ có hai cái xửng hấp, bước vào.
Tiêu nam và Lâm Tu nhìn nhau, hai người đều có chút xấu hổ.
Tiểu Nam vội vàng đứng lên, thận trọng nói:” Chào Hàn tổng.”
Hàn Lận Quân khẽ cười nói: “Cô Tiêu, hoan nghênh. Đây là trứng chưng đường gừng mà Lâm Tu thích án, cô Tiêu cũng nếm thử một chút.”
Trứng chưng đường gừng rất bồ dưỡng, tuy là thực phẩm
bồ dưỡng cho các bà mẹ nhưng người bình thường cũng cỏ thế án một bát đế thỏa cơn thèm.
Nhưng nếu bát vinh dự được àn bát do chính chủ tịch mang đến thì thật là thujsunrg nhược kinh, Tiều Nam vội vàng cằm lấy một cái bát trên khay, mặt đỏ bừng nói: “Cảm ơn Hàn tồng.”
Hàn Lận Quân bưng bát khác đi tới. Anh ngồi xuống bên giường hỏi Lâm Tu: “Bây giờ em muốn án chưa?”
Cô mới ăn trưa xong một tiếng nên có lẽ không đói, nhưng anh vừa học nấu án với dì Tề, cho nên không đợi được muốn mang nó cho cô nếm thử, không biết nó có ngon hay không.
Lâm Tu nhìn anh, không biết “lời nói hùng hồn” mà cô vừa nói có bị anh nghe thấy hay không, nên không tự nhiên ho khan một tiếng, nói: “Anh đề đó trước đi, hơi nóng một chút.”
“Phải ản khi còn nóng.”
Vì thế Tiêu Nam ngoài việc bị sốc khi tận mắt nhìn thấy Hàn tổng nấu án, thì bây giờ Tiêu Nam còn được tận mắt chứng kiến hành động kinh người là anh tự tay đút cho vợ án, hơn nữa còn trồng tự nhiên, cằm cồ cũng sắp rớt rồi!