Chương 742
Sau khi thay quần áo và bước ra khỏi căn hộ của cha mẹ Hàn, Lâm Tu than thở, “Sao anh lại làm thế này! Trước mặt mẹ lại không lễ phép như vậy!”
Hàn Lận Quân đi theo sau cồ, hai tay đút túi quần, phản bác nói: “Là mẹ vẽ chậm quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”
Cô nắm lấy cố tay anh kiểm tra thời gian, không nói nên lời: “Mới 9 giờ mà em ngủ cái gì?”
Hàn Lận Quân nhìn xuống cồ, “Vừa rồi ai mới ngáp đó?”
Lâm Tu nói,”… Hừ!” Cồ quay mặt đi, không để ý đến anh.
Vào thang máy, Hàn Lận Quân giơ tay ấn nút lầu 16, vô tình từ trên đỉnh đầu của cô véo véo vành tai mềm mại của cô.
Lâm Tu gạt tay anh ra một cách tức giận, kết quả… anh nhanh chóng thu tay, cô chụp tới vành tai mình.
Lâm Thiệu:”… TAT”
Hàn Lận Quân cười khẽ, lại nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận và dịu dàng của cô.
Điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra xem là mẹ Hàn đang gọi, cửa thang máy vừa mở, anh nắm tay Lâm Tu bước ra ngoài, vừa nhấc điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì sao ạ?”
“Ngày mai là ngày cuối cùng vẽ tranh của Tiểu Tu, nếu không hai đứa cùng nhau đến đây đi, mẹ vẽ cho hai đứa một bức tranh đóng khung …”
Hàn Lận Quân chưa kịp chờ mẹ Hàn nói xong đã từ chối một chữ: “Không.”
Mẹ Hàn không quan tâm đến sự từ chối của anh. Như đã dự đoán trước, bà tiếp tục tự nói:”… Nếu như vậy con có thể ở bên cạnh con bé, vỗ lưng và xoa vai con bé khi con bé mệt mỏi, hoặc kể chuyện cười cho con bé nghe khi con bé buồn chán, con bé không muốn nghỉ giải lao, con lại ‘ra lệnh’ cho con bé nghỉ ngơi …”
Hàn Lận Quân nhìn xuống người phụ nữ nhỏ đang nhập dấu tay cùa mình,” Cô ấy không muốn nghỉ ngơi?”
Lâm Tu nhận ra anh hình như đang nói đến mình, giương mắt lên liếc anh, ông chủ lớn trong mắt có vẻ khó chịu không đồng ý, vội vàng ngoảnh mặt đi đẩy cửa đi vào.
Hàn Lận Quân cũng đi theo vào cửa, liếc mắt nhìn thiếu nữ
đang lương tâm cắn rứt kia.
Mẹ Hàn: “Đúng vậy, mẹ thấy xót con bé quá, lại không nỡ to tiếng với con bé. Con bé cũng thông cảm cho mẹ và muốn vẽ xong sớm hơn nên cố gắng nằm yên, ai nha, càng như vậy mẹ càng đau lòng cho con bé, con nói xem làm thế nào mà con tìm được một người vợ chu đáo hiểu chuyện như vậy …”
Trên trán Hàn Lận Quân xuất hiện một đường đen,” Được rồi không nói nữa, ngày mai con sẽ đi với cô ấy.”
Mẹ Hàn muốn kết quả này và cười nói:” Cái này là đúng rồi, có một bức ảnh của con và con bẻ trong cùng một khung hình, sau này cất giữ mới có cảm giác tham gia chứ, phải không ? Nó giống như một bức ảnh cưới, và nó cũng là ‘chân dung gia đình’ đầu tiên của con nha- ”
Từ” chân dung gia đình “khiến Hàn Lận Quân cảm thấy đáy mắt cỏ một tia ấm áp, và tất cả sự phản kháng ban đầu thoáng chốc tan biến, giọng điệu dịu đi rắt nhiều, “Con biết rồi, mẹ đã làm việc vất vả rồi, đi ngủ sớm đi.”
Mẹ Hàn tựa hồ cũng bị cảm động, mất 2 giây mới trả lời: “Được rồi, con ngủ ngon.”
Hàn Lận Quân cất điện thoại, bước vào phòng tắm trong
phòng, dựa vào cửa nhìn người phụ nữ nhỏ bên trong đang thay bộ đồ ngủ, “Em có cần anh giúp không?”
Lâm Tu đưa lưng về phía anh, nghe thấy tiếng anh mặt cô liền đỏ hồng, gjac đầu xuống nhìn động tác cố hết sức kéo cạp quần của mình, gật gật đầu,” Dạ”
Sau đó, anh không bỏ đi mà ôm cô vào lòng, đặt hai tay lên chiếc bụng tròn trịa cùa cô, dựa khuôn mặt điển trai vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Vợ, mai anh đi với em nhé. Để mẹ vẽ ’chân dung gia đình’ cho chúng ta – ”
Lâm Tu thì thầm,” Ánh … chân dung gia đình? ”
” ừm, chân dung gia đình – “Hàn Lận Quân xoa bụng cười nhẹ.
Như muốn làm hòa với anh, thằng nhỏ trong bụng lại đạp mạnh và dậm chân tại chỗ, chứng tỏ bé con cũng là một thành viên trong “chân dung gia đình”.
Sau khi “tiếp xúc” với đứa trẻ, Hàn Lận Quân không nhịn được quay người Lâm Tu lại đối mặt với mình, giọng trầm và khàn nói: “Anh nghe được bé con đang nói.”
Lâm Tu sững sờ,”… A? ”
Hàn Lận Quân trịnh trọng nói:” Con nói: ‘Ba mau hôn mẹ một cái đi ”
Lâm Tu:”… “Có quỷ mới tin anh!
Hàn Lận Quân vẻ mặt dịu dàng nói: “Cho nên đừng phụ lòng đứa nhỏ
Giọng nói biến mất giữa đôi môi vừa khít.