Chương 741
Buổi tối, Hàn Lận Quân ngồi trong phòng làm việc trả lời khách hàng nước ngoài, nhưng không tập trung được nên thỉnh thoảng kiềm tra thời gian.
Biết rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả công việc nên anh chỉ mặc kệ công việc và đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Dì Tề đã đi về, Lâm Tu không có ờ nhà, ngoại trừ phòng làm việc, khắp nơi đều không có đèn, toàn bộ căn hộ đều vắng vẻ.
Anh đã quen với việc mỗi đêm được ở cùng với một người phụ nữ nhỏ bé kia, nhưng bây giờ khi cô không ở bên, anh cảm thấy khó chịu như kim châm, ở nhà cũng không thể yên tâm.
Cũng không thể nhớ mình đã trải qua những ngày như hồm nay như thế nào nếu không có cô bước vào cuộc đời tôi.
Bật đèn trong phòng khách, đi tới cửa vào thay giày, mỏ’ cửa bước ra ngoài.
Anh đi thang máy lên tầng 18, lấy dấu vân tay vào căn hộ của bố mẹ, trong tích tắc, ngọn đèn ngủ nhỏ trong phòng
khách sưởi ấm nỗi cô đơn của anh, trên môi anh bất giác nở một nụ cười.
Khi nghe thấy tiếng bố gọi điện cho một người bạn trong phòng làm việc đã gần 9 giờ, anh lặng lẽ liếc nhìn vào bên trong qua cánh cửa khép hờ rồi bước vào một căn phòng xa hơn bên trong.
Đó là studio của mẹ Hàn, rất yên tĩnh, cửa khép hờ, anh đút tay vào túi và quan sát cảnh tượng bên trong qua một khe nứt.
Người phụ nữ nhỏ bé đeo một chiếc khán che mặt mỏng, lấp ló phần ngực và bụng dưới, để lộ cánh tay trắng nõn và mềm mại cùng chiếc bụng tròn trịa. Đó là đôi chân to, dày và dài – xếp lại với nhau ở mẳt cá chân, và đôi bàn chân màu hồng lắc lư tinh nghịch theo thời gian.
Trên môi Hàn Lận Quân nở một nụ cười, ánh mắt lưu luyến không muốn rời mắt khỏi cồ, qua lại mấy lần liền đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tình cờ ghi lại được vẻ uể oải trên gương mặt cô, đôi mắt to đang nhắm hờ, không khỏi ngáp dài.
Mẹ Hàn hiển nhiên cũng nhận ra, nhẹ giọng nói: “Con mệt rồi sao? Hồm nay chúng ta đến đây thôi, ngày mai tiếp tục
đi.
Lâm Tu hỏi: “Mẹ vẽ tranh xong chưa?
” Tạm oont, mẹ nhớ kỹ tỉ lệ của con, chút nữa tự mình vẽ thêm vài nét nữa là xong rồi. ”
Lâm Tu nói,“ Nếu chì còn vài cái nữa, con sẽ đợi thêm một lát, mẹ cố lên! ”
Mẹ Hàn chưa kịp trả lời thì đã nhìn cánh cửa bị đẳy ra từ bên ngoài. Vừa mỏ’ ra, Hàn Lận Quân không hài lòng sải bước đi về phía Lâm Tu, nghiêm mặt nói: “Mẹ đã nói không sao, còn định cậy amhj làm gì? Theo anh về nhà ngủ!”
Lâm Tu vội từ trong tư thế nửa nằm cố gắng đứng dậy, “Sao anh lại ở đây?’’
Hàn Lận Quân tiến lên ôm lấy cả người cô, “Anh ôm em.”
Lâm Tu đỏ mặt nói: “Chờ đã, mẹ còn chưa vẽ xong mà!”
Hàn Lận Quân liếc nhìn mẹ Hàn.
Mẹ Hàn không nói nên lời, con làm gì mà nhìn mẹ thế này? Không phải mẹ cũng bảo con bé về nghỉ ngơi rồi sao?
Dưới ánh mắt thúc giục của con trai, bà ấy cũng đặt bút vẽ xuống, đứng dậy nói: “ôi, mẹ vẽ xong, tưởng còn vài nét nữa, hóa ra vừa rồi mẹ đã vô tình thêm vào. * ”
Lâm Tu:”… Con muốn xem một chút.”
Hàn Lận Quân nhẹ giọng mắng:” Đừng nhúc nhích!”
Mẹ Hàn nói,” Còn chưa xong, họa sĩ rất kiêng kỵ bị người khác nhìn thấy bức tranh mới hoàn thành, đợi đến khi mẹ hoàn thành toàn bộ bức tranh sẽ cho con…thưởng thức nha
II
Lâm Tu:”… Thật sao ạ? ”
Hàn Lận Quân lạnh lùng nói,” Mẹ nói chính là được. “Anh
nhấc chân lên và bước ra ngoài.
Lâm Tu vội vàng vẫy tay với mẹ Hàn: “Mẹ ngủ ngon.”
Mẹ Hàn mỉm cười vẫy tay: “Ngủ ngon.”