Trương Hảo liếc mắt nhìn chằm chằm cô một cái, không còn cách nào khác, khịt mũi không nói gì.
Lâm Tu cũng rất khó chịu, cô còn đang suy nghĩ không biết Hàn Lận Quân có phải đang bí mật giúp cô hay không, nhưng bây giờ cô nghĩ không phải, cũng may là hôm đó cô không hỏi anh một cách bốc đồng, nếu không anh nhất định sẽ cười nhạo cô trong lòng là không biết lượng sức mình, thực sự nghĩ hai người đã xác định quan hệ hôn ước sao?
Buổi chiều Hàn Lận Quân gọi điện thoại đến, không biết là trùng hợp hay sao mà hỏi cô: “Hôm nay công việc ổn chứ?”
Lâm Tu kìm nén sự phiền muộn trong lòng bấy lâu nay, cô đờ đẫn nói: “Cũng bình thường.”
Hàn Lận Quân lập tức nhận ra sự khác thường trong lời nói của cô, “Sao vậy?”
Lâm Tu dùng một tay nghịch bút ký, nghĩ nên nói cho anh biết chuyện này như thế nào.
Thật ra cô cũng biết không phải việc của anh, tức giận với anh thật có lỗi quá nên cô sụt sịt nói: “Không có chuyện gì, em chỉ bận một chút thôi, em vừa ngồi nghỉ ngơi một chút.”
” À” Hàn Lận Quân dừng một chút, chậm rãi nói:” Sau giờ làm việc cùng nhau ăn tối nhé? ”
Lời này vừa nói ra, Lâm Tu theo bản năng có chút do dự, Hàn Lận Quân biết cô băn khoăn, nhưng anh cũng có sự kiên trì của anh, không hề hờn giận nói:” Không thể mỗi ngày đều từ chối anh chứ? Anh đã phối hợp với em hai ngày rồi.”
Lời nói này cứ như không được ăn cơm cùng nhau trong hai ngày, anh rất ủy khuất.
Lâm Tu cắn môi dưới muốn bật cười, nhưng cô kìm nén lại, có chút xúc động mà đáp: “Được rồi.”
Nói xong, cô có chút hối hận, trả lời anh vội vàng như vậy, có phải có chút không rụt rè hay không?
Hàn Lận Quân thực sự hài lòng với câu trả lời của cô, giọng anh lại dịu đi:“Sau giờ làm việc sẽ đến
đón em.”
“Em có xe riêng, em gửi vị trí nhà hàng cho em, em tự minh đến
đó.”
Hàn Lận Quân cau mày, đưa bạn gái đi ăn tối mà không đến đón, để người ta tự mình đến đó?
Nghĩ như thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
“Anh sẽ đến đón em, xe của em cứ đậu ờ khách sạn, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà, thứ hai tuần sau anh sẽ đón em đi làm.”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết!” Hàn Lận Quân trực tiếp quyết định: “5 giờ em tan đúng không? Anh sẽ đợi em ngoài khách sạn.” Sau đó, anh cúp máy, không hề cho cô cơ hội từ chối.
Lâm Tu im lặng đặt điện thoại xuống, nhất thời cảm thấy không hài lòng, nhưng cô phát hiện sau khi trả lời cuộc gọi, tâm trạng khiến cô chán nản suốt một buổi chiều bỗng dịu đi rất nhiều, phải thừa nội tâm cô đối với bữa tối cũng có chút mong chờ.
Cô gọi lại cho mẹ Lâm , nói rằng cô sẽ ăn tối với Tiêu Nam vào
buổi tối và sẽ không về nhà ăn cơm.
Sau khi Hàn Lận Quân cúp điện thoại, anh suy nghĩ một chút, sau đó tim ra số của tổng giám đốc Tần của khách sạn Kinh Hoa rồi bấm số.
Anh không bỏ qua giọng điệu ủ rũ có chút không vui của Lâm Tu.
Có lẽ đó là chuyện cô gặp phải ờ nơi làm việc. Lần trước anh nghe cô nói rằng gần đây khách sạn bận nhiều hoạt động, tính khí của cô cũng có phần nghiêm khắc
hơn. Nói về vấn đề này, vì cô không nói ra, nên anh phải tự mình kiểm chứng.
Tổng giám đốc Tần biết số của Hàn Lận Quân, vì vậy ông ta nhấc máy, cất giọng nịnh nọt: “ Hàn tổng, ngài tìm tôi có phân phó gì sao?”
Hàn Lận Quân nghiêm nghị nói: “Tồng giám đốc Tần, gần đây khách sạn có tổ chức hoạt động gì sao? ”
Quản lý Tần nói một cách kính cẩn:” Đúng vậy, Hàn tổng, khách sạn đã lên kế hoạch từ trước
tháng 11, và đang được thực hiện theo kế hoạch trong những ngày này. Hàn tổng có bất kỳ chỉ thị nào cho sự kiện này không? ”
Mặc dù khách sạn Kinh Hoa là một ngành trực thuộc tập đoàn Kinh Hoa, nhưng chủ tịch rất ít khi trực tiếp quản lý khách sạn. Trụ sở chính có bộ phận riêng kết nối hai đơn vị, nên khi Hàn Lận Quân đích thân gọi điện hỏi chuyện này, tổng giám đốc Tần cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng là không đến lượt ông ta dấy lên nghi ngờ khi những người phía trên xử lý sự việc.
Hàn Lận Quân nói: “Tập đoàn đang thực hiện một dự án xuyên quốc gia, sẽ có khách nước ngoài lần lượt đến ở trong khách sạn. Phương diện tiếp đão có vấn đề gì không?”
Thì ra là như vậy. Tổng giám đốc Tần thở phào một hơi nhẹ nhõm và nói: “Hàn tổng yên tâm, khách sạn rất có kinh nghiệm tiếp đãi khách nước ngoài, chúng tôi có đội ngũ quan hệ công chúng đối ngoại chuyên nghiệp, thông thạo ngoại ngữ và thông lệ phục vụ quốc tế, đặc biệt là quản lý bộ phận dọn phòng , Lâm Tu, người có năng lực kinh doanh hạng
nhất, sẽ không bao giờ bỏ mặc khách.”
Nghe thấy tên Lâm Tu, vẻ mặt Hàn Lận Quân mềm đi rất nhiều:” Được rồi, đợt khách này tới trụ sở rất quan trọng. Nếu hoạt động có thay đổi phương diện nào, nhất định phải liên hệ tới trợ lý của tôi.”
” Vâng!”
Sau khi tạm dừng, Hàn Lận Tuấn vô tình hỏi lại:” Anh vừa nói là quản lý Lâm Tu, khả năng làm việc của cô ấy như thế nào? ”
Tổng giám đốc Tần không nghi ngờ anh lại hỏi, nhưng nghĩ rằng anh thực sự hỏi về khả năng nghiệp vụ của Lâm Tu, mỉm cười trả lời: “Quản lý Lâm Tu phụ trách hoạt động của toàn bộ bộ phận phòng, đồng thời phối hợp với quản lý trước đó là La Lí đẻ giữ cho bộ phận phòng ở trật tự tốt nhất. Hơn nữa, cô ấy có tính tình tốt, khả năng giải quyết ổn thỏa, lại là một người xinh đẹp, khi khách sạn cần thể hiện hình tượng và khí chất đều phái cô ấy đi.”
Tổng giám đốc Tần cảm thấy hôm nay mình có chút thẹn đối
với Lâm Tu, cho nên lúc này Hàn tổng ở tổng bộ hỏi về năng lực nghiệp vụ cùa cô, ông ta đương nhiên là hết lời khen ngợi.
Hàn Lận Quân nghe vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào, nghe người khác khen cô thì trong lòng còn nhiều hơn là khen anh.
Nói thêm vài câu với tổng giám đốc Tần, từ mô tả của ông ta, anh biết lần này hoạt động của khách sạn bận rộn, không có gì khác biệt đặc biệt, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút