Chương 708
Vừa cất điện thoại, Lâm Tu trong lòng than thở, gọi điện thoại cho anh anh cũng không thế lập tức xuất hiện nha.
Cỏ Hàn Lâm Quân “nhắc nhở” cô tiêu tiền hết lần này đến lần khác, Lâm Tu thật tàn nhẫn, quả nhiên thích cái gì là trực tiếp mua. Thời gian này sếp lớn hẳn là đã nhận được tin nhắn vả lắc đầu haha.
Mặc dù số tiền này so với những lời anh nói về việc ” mỗi ngày kiếm hơn triệu” chĩ là chính trâu mất sợ lông- không đáng kể …
Mẹ Lâm tính toán những túi lớn những thứ mà Lâm Tiến đang mang, và đảm bảo rằng không có thiếu món nào rồi mưới nói nói, “Được rồi, con gọi điện thoại cho tiểu Hàn đi.”
“Dạ.” Lâm Tu lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Lận Quân.
Hàn Lận Quân nhận điện thoại:” Em xong rồi?”
“Mua xong rồi, anh cỏ thể qua được rồi.”
“Anh lên ngay.”
Lâm Tu sững sờ, “Anh đến rồi à?”
Lâm Tu chớp chớp mắt, trong lòng bỗng thấy chua xót và thắt lại, sợ mẹ Lâm phát hiện ra chuyện gì đó nên bước nhanh hơn vài bước đến góc tường thì thào nói: “Sao… sao anh lại làm mình ủy khuất thế này?”
Hàn Lận Quân một tay đút túi đi về phía trước, nhẹ giọng nói:” Không có gì ủy khuất cả, đi tới đi lui thật phiền phức, anh đem ván kiện tới đây xử lý, trong thời gian quay về xử ý hết tất cả cồng việc, buổi chiều và buổi tối là có thể ò’ cùng em rồi.”
Mặc dù giọng điệu của anh đã thoải mái, nhưng Lâm Tu vẫn cảm thấy có lỗi,”… Em xin lỗi.”
Trái tim của Hàn Lận Quân cũng theo đó níu chặt lại, không thể khồng hạ giọng nói với cô . “Vợ đừng khóc, đừng để bị mẹ nhìn thấy.”
Lâm Tu: “Em quay lưng lại rồi.’’
Hàn Lận Quân: “Mắt sẽ đỏ lên, mẹ rất thông minh, nhìn là có thể đoán đúng, đến lúc đó nói anh bắt nạt em, anh phải xin lỗi như thể nào?”
Lâm Tu liền cười khúc khích.
Hàn Lận Quân: “Cười rồi? Tốt lắm, vừa lúc quay đầu lại cho
mẹ nhìn xem, để mẹ biết em là bị anh làm cho buồn cười nên mắt mới hồng.”
Lâm Tu tức giận nói: “Đều nói cho anh hết!”
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn quay lại chung quanh, vừa vặn với ánh mắt mẹ Lâm đang nhìn, cố ý hé mở khóe môi, dùng đầu ngón tay đưa tay lên lau khỏe mắt…
Mẹ Lâm cũng cười với cô, quả nhiên như lời Hàn Lận Quân nói, bà nghĩ cô cười ra nước mắt, khồng nghi ngờ gì nữa.
Hàn Lận Quân cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói: “Anh đã vào cổng rồi, có phải là tầng 5 không? Anh sẽ lên …”
Lâm Tu: “Không, là ở tầng 3.”
” Mua gì ở lầu 3 thế? ”
Lâm Tu mím môi cười,” Anh không phải là chê em không biết tiêu tiền sao? Em mua cho anh một bộ đồ chạy bộ.”
Hàn Lận Quân cười,” Cho nên một lời vừa rồi của anh liền soàn soạt mua đồ cho anh sao?”
” Dạ. ”
số tiền đó đáng giá hơn tất cả những thứ khác cộng lại.
Hàn Lận Quân đưa tay kéo cổ áo, lông mày ôn hòa, “Cảm ơn vợ – Anh lên ngay, chờ anh.”
“Được.”
Lâm Tu cất điện thoại nói với mẹ Lâm, “Anh ấy sắp tới, vừa đến cửa, bây giờ đang lên.”
Mẹ Lâm không nghi ngờ, mà nói,” Thời gian cũng rất chuẩn.”
Lâm Tu mím môi cười, nhưng không câu trả lời.
5 phút sau, Hàn Lận Quân xuất hiện trước mặt ba người
đang ngồi trên ghế salon ven đường, nắm lấy tay Lâm Tu, tiến lên hôn lên trán cô, cong môi nhướng mày, “Vất vả rồi ~ Mẹ cũng vất vả rồi.”
Mẹ Lâm cười nói,” Không vất vả không vất vả, Lâm Tu mua cho con mấy bộ quần áo mua ở cửa hàng này, con có muốn vào thử không.”
Hàn Lận Quân nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, ạ cồ ấy biết kích cỡ của con, còn cỏ con mắt chọn quần áo rất tốt, quay về con sẽ thử lại. Chúng ta đi ăn cơm thôi, đưa đồ con xách cho ạ.”
Bốn người tìm một nhà hàng án cơm, sau bữa àn mẹ Lâm và Lâm Tiến ngồi xe trở về.
Hàn Lận Quân và Lâm Tu cũng về nhà, xách những thứ đã mua trở về căn hộ, Lâm Tu lục lọi đồ đạc trong phòng rồi bắt đầu sắp xếp chúng.
Hàn Lận Quân đứng bên giường đút tay vào túi xem, mua mấy món nhỏ, lớn nhất là một bao tã lớn, thu dọn cũng không khó, vì vậy anh cầm tài liệu đã xử lý trong xe và quay trở lại nghiên cứu.
Sau khi sắp xếp từng tệp một, anh bật máy tính và gửi lại một vài email.
Trước khi tắt máy tính, anh đã nhìn thấy Lâm Tu đứng ở cửa.
“Em dọn dẹp xong rồi?”
“Còn chưa.”
Hàn Lận Quân nhướng mày, lập tức hiểu được ý đồ của cô, e rằng là không có lòng dạ nào để thu dọn,” Lại đây, chúng ta tâm sự.”.