Chương 707
Bên này, ba người ở đây vẫn đứng đó nhìn bóng dáng Hàn Lận Quân bắt đầu gọi điện thoại sau khi rời đi.
Mẹ Lâm không phải đồ ngốc, trước mặt Hàn Lận Quân bà không nói gì, khi anh bước đi, bà trừng mắt nhìn Lâm Tu nói: “Sao con lại nói chuyện âm dương quái khí như vậy?”
Lâm Tu ngây thơ nói: “Con nào có? ”
Lâm Tiến nói,” Anh rể thật sự rất bận nha- Chị ơi, vừa rồi anh rế có phải là đang bận ở nhà nhưng vẫn đặc biệt chở em đến đây không? ”
Lâm Tu nhớ rằng trước đó Hàn Lận Quân vẫn còn ở thư phòng xử lý công việc, cho nên cô gật đầu đáp: “ừ.”
Tuy rằng nói những công việc kinh doanh đó không gấp hay quan trọng, nhưng dù sao bản chất anh cũng là một người tham công tiếc việc, muốn để cho anh giống như cô nhàn rỗi đến phát ngốc nửa ngày là không cỏ khả năng, lúc nhàn rỗi anh cũng phải cầm một tờ tạp chí tài chính trong tay.
Lông mày mẹ Lâm nhíu lại, bà nói: “Bận rộn mà vẫn dành thời gian đưa con đến đây. Thằng bé thật có lòng, con còn bày ra vẻ mặt này?”
Lâm Tu:”… Con bày ra vẻ mặt gì? ”
Lâm Tiến nghe mẹ Lâm nói như vậy, người đàn ông nhỏ nhắn thẳng thắn ngây ngô nói:” Ý của mẹ là sao? Chị, chị và anh rể cãi nhau?”
Lâm Tu không nói nên lời:” Không có không có, bọn chị vẫn tốt.”
Cô đẩy lưng mẹ Lâm đi tói cửa, nói:“ Được rồi, đừng nói nữa, đi mua sắm! ”
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cô,“ Con cứ giả bộ đi! ’’
Lâm Tu giả vờ như không nghe thấy, nhìn xung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy rõ sơ đồ ở tầng trệt cùa quảng trường, liền xác định đồ sơ sinh ở trên lầu nói: “Nó ở tầng năm, chúng ta đi thang máy trực tiếp lên tầng nám …”
Mẹ Lâm: “Mẹ nói chuyện với con con có nghe thấy không? Buổi trưa thằng bé đi qua con không được tùy hứng nũ’a!”
Lâm Tu cứng họng:” Con biết rồi!”
Cả ba người chậm rãi bước lên tầng 5, bước vào một trong những cửa hàng có vẻ đẹp, hỏi nhân viên bán hàng về những món đồ mà mẹ nên dùng, nhân viên bán hàng nhiệt
tình giới thiệu.
Điện thoại của Lâm Tu vang lên, cô lấy túi ra và thấy đó là tin nhắn của Hàn Lận Quân: Vợ à, anh sẽ xử lý vụ hợp tác với Nia càng sớm càng tốt, anh sẽ không cho cô ta cơ hội quấy rối cuộc sống của chúng ta nữa.
Hàn Lận Quân: về phần đáp án câu hỏi của em, anh sẽ nói cho em khi chúng ta về nhà, cho dù lần này em có quên, anh cũng sẽ chủ động nhắc nhở em.
Hàn Lận Quân: Được ròi- đừng tức giận, để không bị mẹ nhìn thấy, vừa rồi anh đưa em đi qua, anh phát hiện mẹ đang để ý đến bất thường giữa chúng ta, đừng đẻ mẹ lo lắng.
Lâm Tu xem mà không khỏi mím môi cười, thầm nghĩ, ông chủ lớn thật sự rất cẩn thận, hơn nữa còn tinh tế đế ý đến phản ứng của mẹ Lâm.
Cô cúi đầu gõ muốn trả lời, nhưng sau đó cô nghĩ lại, hình như mình quá cưng chiều nên mới trả lời anh nhanh như vậy sao?
Cô xỏa những chữ vừa gõ xong, tắt màn hình, cất vào cặp, cười nói với mẹ Lâm: “Mẹ, con thấy bộ này khá được, mua đi.”
Hàn Lận Quân sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Tu, anh ngồi vào ghế lái và nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Anh đã gửi 3 tin nhắn cho Lâm Tu, tất cả đều có ý lấy lòng, để cho trọ’ lý Nhậm thay đồi lịch trình vì cô, cứ ngỡ là cô sẽ vui vẻ mà bình thường lại mình, kết quả…. Đợi 10 phút đều không hề nhận được hồi âm, anh cau mày.
Chẳng lẽ là không thấy nó à?
Hay … vẫn chưa hết giận?
Nếu như thế này mà vẫn chưa nguôi giận thì làm sao mà anh dỗ được cồ?
Có một chút đau khổ.
Đặt điện thoại xuống, một tay tựa đầu vào cửa kính xe, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một lúc sau, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mắt anh sáng lên, cầm lên xem xét, chỉ thấy là trợ lý Nhậm đang gọi, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt anh, anh vuốt người trả lời, trầm giọng hỏi: “Cậu đã giải quyết xong chưa?”
Trợ lý Nhậm: “Vâng, Hàn tổng, tôi đã thông báo cho Công chúa Nia.”
“ừm . ”
Mới vừa cúp máy chưa được 3 giay điện thoại lại vang lên, dãy số xuất hiện lúc này là số điện thoại cố định của khách sạn Cảnh Hoa mà Nia đã gọi trước đó, Hàn Lận Quân lập tức sa sầm mặt, ném điện thoại vào ngán chửa đồ rồi bỏ qua.
Chì lấy một túi tài liệu từ ghế sau, lấy tài liệu bên trong ra.
Đi tới đi lui cũng hơi mất thời gian nên anh đem toàn bộ hồ sơ xử lý xong ngồi trên xe đọc.
Nia gọi tổng cộng 3 cuộc, nhưng tất cả đều đổ chuông cho
đến khi không có ai trả lời, Hàn Lận Quân không thèm để ý, không thèm nhìn đến giây cuối cùng của tiếng chuông.
Vì vậy, anh không để ý rằng điện thoại nhận được một tin nhắn văn bản trong khoảng thời gian này.
Mãi đến nửa giờ sau, anh lại nghe thấy âm thanh nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, ngắt dòng suy nghĩ đang đắm chìm trong văn kiện.
Anh liền cầm điện thoại lên đọc thì thấy có 2 tin nhắn, khi bấm mỏ’ ra thì cả 2 đều nhắc anh đã tiêu thụ thẻ ngân hàng thành công, nhìn người nhận tiền là biết là một cửa hàng buồn bán bên trong trung tâm mua sắm, và số lượng tiêu thụ được hiện ra không đến 2000 nhân dân tệ.
Anh không khỏi mỉm cười và trực tiếp gọi đến số của Lâm Tu.
Lâm Tu cầm lên nhanh chóng, nhẹ giọng nói: “Alo?”
Hàn Lận Quân dựa vào lưng ghế lười biếng nói: “Vợ à, mức tiêu thụ này của em không tốt lắm, mua sắm lâu như vậy mà còn không đến 2000 tệ. ”
Lâm Tu vừa tức vừa buồn cười, nhưng không ngờ anh lại gọi cho cồ vì cô khồng tiêu quá nhiều tiền, tức giận nói:” Em
còn chưa mua sắm xong! Hơn nữa, em đã mua đề sử dụng khi sinh em bé mà thôi, trên thực tế cũng không tốn nhiều tiền.”
Hàn Lận Quân cười khẽ, ôn như hỏi:” Gửi tin nhắn kia em đã xem chưa?”
Lâm Tu đỏ mặt nói: “Em thấy rồi.”
Hàn Lận Quân cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi: “ Xem được tin nhắn rồi sao không trả lời anh?”
Lâm Tu:“… “Xấu hổ, làm sao có thế nói rằng cô vẫn đang ở trong tình trạng giận dỗi chứ?
Hàn Lận Quân còn muốn nói gì nữa thì nghe thấy giọng mẹ
Lâm qua điện thoại: “Lâm Tu, đến xem cái này … Con đang gọi điện cho ai vậy?”
Lâm Tu đáp, “Con đến ngay.”
Hàn Lận Quân nói: “Đi đi, nhớ mua thêm nhé, lát nữa gọi cho anh.”
Lâm Tu:” Dạ. ’’