Chương 700
Nhưng Đỗ tồng không nguôi giận, chỉ vào cô ta mắng:” Sớm biết sẽ không thế còn muốn chủ động đưa tới của, một thân không sạch sẽ, phá hư chuyện tốt của tôi còn muốn ở chỗ tôi chiếm được lợi ích? Kỹ nữ thối, cút! Đừng để tôi gặp lại tôi! ”
Lương Oánh Oánh rùng mình sợ hãi, cô ta vội vàng cầm lấy túi và chạy ra khỏi ghế lô, mặc kệ mình bị hoa mắt và ù tai.
Từ trên lầu 5 đi xuống cầu thang, cô ta gặp rất nhiều khách hàng ra vào, thấy cô ta chật vật như vậy cứ nhìn cô ra nhưng cô ta chì biết giả vờ như không thấy, cắn môi chịu đựng chỉ trỏ và bàn tán của những người đó chạy ra khỏi nhà hàng và biến mất vào màn đêm.
Mãi cho đến khi chạy đến một khu vắng vẻ ít người, cô ta mới dừng lại, dựa vào gốc cây trên vai thở dốc tuyệt vọng, vẻ mặt u ám.
Đáng chết!
Tại sao … tại sao cô ta lại phải chịu một cú đánh như vậy khi đang trên đà thành công?
Hàn Lận Quân nhất định là cố ý, muốn trút giận cho người phụ nữ kia, cho nên không muốn cô ta thuận lợi có được cơ
hội này!
Lâm Tu, lại là mày!
Lương Oánh Oánh nghiến ráng, và sự căm ghét của cô ta dành cho Lâm Tu ngày càng sâu sắc.
Cô ta không liên quan gì đến Hàn Lận Quân, nhưng với Lâm Tu … tiện nhân, khi tao thành cồng, đừng để rơi vào tay tao một ngày!
Hàn Lận Quân dẫn theo cấp dưới đi đến bãi đậu xe, lên xe Porsche do trợ lý Nhậm Hái.
Vừa vào băng ghế sau, anh liền giơ tay giật mạnh cổ áo, tựa lưng vào ghế rồi từ từ thờ ra, nhắm mắt lại.
Trợ lý Nhậm khoác áo khoác và thắt cà vạt lên ghế phụ, liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Hàn tồng cảm thấy không thoải mái sao?”
Tối nay Hàn Lận Quân uống hai ly rượu đỏ, ánh mắt anh từ lâu đã có chút không đúng, nhưng anh từ trước đến nay giữ gìn tốt hình tượng của mình trước mặt người ngoài, nhưng hiện tại ở riêng tư, cả người lộ ra vẻ say khướt.
Không cần giả bộ trước mặt Trợ lý Nhậm, Hàn Lận Quân nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không tốt lắm, có chút chóng mặt.”
Trợ lý Nhậm: “Tôi đưa ngài về nghỉ ngơi.”
’’ ừm…”
Chiếc xe thong thả chạy trên đường, Hàn Lận Quân ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những bóng đèn đường không ngừng từ cửa kính ô tô chiếu vào gương mặt anh, gương mặt tuấn tú từ từ ửng hồng trong trạng thái thoải mái, dần dần lan đến đường viền cổ trần, đến cả bàn tay cũng ửng đỏ, nhìn anh … có chút dáng vẻ vui mừng. .
Một lúc lâu sau, anh ta khẽ mở mắt ra, đôi mắt sắc sảo thường ngày hiện lên một tầng hơi nước, có dấu vết sững sờ, anh chớp chớp mắt, nhưng lời nói lại không rõ ràng: “Khi cậu đón Lâm Tu tam làm, tôi có gửi một bưu kiện lớn vào hộp thư của cậu, ngày mai xem xem trên hành trình khi nào thì rảnh, an bài thời gian cho dự án đầu tư Anh quốc, không cần nhiều, một giờ là được, cũng được an bài án cơm, tốt nhất là trước sau đều có chuyện quan trọng làm tôi thoát thân không được. ”
Trợ lý Nhậm cần thận lắng nghe, sau khi nghe nói xong mới gật đầu một cái,” Tôi biết rồi.”
Một lúc sau, chuông điện thoại nhận được tin nhắn WeChat.
Trợ lý Nhậm nhìn anh, thấy anh không đáp, do dự một lúc, anh ấy đặt tay phải lên môi, ho nhẹ, “Hàn tồng, điện thoại của ngài đang đổ chuông, có phải là phu nhân đang tìm ngài không?”
Hàn Lận QUân mỏ’ mắt ra, đầu ỏc đờ đẫn phản ứng, sau đó anh cụp mắt lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào xem, quả nhiên là tin nhắn của Lâm Tu.
Lâm Tu: Sao anh vẫn chưa về? Cũng trở về ản khuya cùng
anh chứ.
Đôi mày cau có nhẹ của Hàn Lận Quân bất giác dịu đi, chuẩn bị trả lời cô, nhưng anh ấn ngón tay vào bộ gõ hồi lâu vẫn tiếp tục nhấn nhầm.
Hàn Lận Quân:
Anh nhướng mày, đơn giản đăng xuất khòi WeChat, lật trang quay số, gọi cho Lâm Tu.
Lâm Tu nhanh chóng cầm lên: “Alo? Tại sao lại gọi điện thoại cho em?”
Giọng Hàn Lận Quân trầm và khàn:”… Anh muốn nghe giọng của em, vợ, em đang dùng bữa khuya phải không?”
Lâm Tu lẩm bẩm:” Dì đã nấu mì rồi, nếu không àn sẽ bị nhão ~ ”Hàm ý: Đã đến giờ ăn khuya của em rồi, nên em sẽ không đợi anh, ăn trước coi như tôn trọng.
Để đảm bảo giấc ngủ đầy đủ mỗi ngày, cô thường án khuya trước một tiếng, sau đó đi dạo trong phòng khách để loại bỏ thức ăn, và đi ngủ đúng giờ vào lúc 10h30.
Hàn Lận Quân cười khẽ, nhẹ nói: “Được rồi, em ăn đi, anh đang trên đường trở về, anh sẽ tới ngay.”
Lâm Tu do dự, “Anh say rồi à?”
Hàn Lận Quân: Không cỏ.”
Lâm Tu:” Rõ ràng là say!”
Hàn Lận Quân:”… Làm sao em biết anh say? ”
Lâm Tu:” Trả lời muộn hơn bình thường hai giây, anh say thật rồi. ”
Hàn Lận Quân:”…”
Lâm Tu:” Anh uống bao nhiêu? ”
Hàn Lận Quân ngoan ngoãn đáp:”… Hai ly rượu đỏ.”
Lâm Tu:” Trà ở nhà đã chuẩn bị xong, em chờ anh trở lại.”
Hàn Lận Quân:”… Được.”
Cúp điện thoại, độ cong của môi Hàn Lận Quân không còn có thề vuốt lên được.
Sau khi thoát ra khỏi trang quay số, hình ảnh Lâm Tu đang nhăn mặt đáng yêu trên màn hình điện thoại hiện ra, ánh mắt anh dán chặt, ngẩn ngơ nhìn nó, và lưu luyến không
muốn dời đi …