Chương 683
Mẹ Hàn “Chậc chậc,” một tiếng, nói, “Con bao nhiêu tuồi rồi, chẳng lẽ còn khồng khống chế được mình sao? Cũng không biết thương tiếc ngọc một chút…”
Hàn Lận Quân:”…”
Mẹ Hàn:” Sao vậy, mẹ nói sai sao? Đến tối, khi mẹ nhìn thấy vết hằn trên xương quai xanh của Tiểu Tu, mẹ biết nhất định là con lại bắt nạt con bé! Con đứa nhỏ này … con bé đang mang thai! ”
Hàn Lận Quân trầm mặc cười.
Nụ cười này giải thích mọi thứ.
Mẹ Hàn cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: “Mẹ không nói thêm nữa, cẩn thận một chút, cho con bé đi ngủ sớm!”
Hàn Lận Quân: “Con hiểu rồi, với một người mẹ chồng tốt như mẹ, ai lại dám ác độc bắt nạt con dâu? Để cô ấy đi ngủ, mẹ cũng nên đi ngủ sớm hơn, ngủ ngon.”
Mẹ Hàn:”… Ngủ ngon.”
Hàn Lận Quân đặt điện thoại xuống, trở lại phòng ngủ, trên mặt mang theo nụ cười.
Lâm Tu đang ngồi lật sách, cô nghe thấy một giọng nói ngẳng đầu lên, “Ai gọi vậy anh? Anh lại bận à?”
Hàn Lận Quân nghe điện thoại rất nhẹ, cô chỉ nghe thấy một câu trả lời mơ hồ của anh, và anh nói chi tiết những gì thì cô cũng không biết.
Hàn Lận Quân hai tay đút túi đi tới, trịch thượng nhìn cô, khóe môi câu lên: “Là mẹ, bảo để em đi ngủ sớm đi, đừng làm ‘chuyện xấu’ với mẹ~”
Lâm Tu ngây người nhìn anh, phải một lúc sau, nhìn đôi mắt híp của anh mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng, cô vội vàng đặt sách xuống, xuống giường, “Em đi ngủ ngay!”
Hàn Lận Quân bị phản ứng này của cô làm cho buồn cười, không khỏi bật cười, “Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm rửa.”
Xoay người đi vào tủ quần áo.
Hai má Lâm Tu đỏ bừng, cô bắt đầu phàn nàn: Sao vậy … Vậy là anh vẫn chưa tắm …
Ngày hôm sau, họ đến nhà hàng buffet để ăn sáng. Mẹ Hàn
đã ở đó, và ngồi cùng bàn với trợ lý, nói chuyện với nhau nhẹ nhàng.
Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, bà ấy cười hỏi Lâm Tu “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hàn Lận Quân kéo ghế đối diện mẹ Hàn cho Lâm Tu, Lâm Tu cần thận ngồi xuống, cười nói: “Ngủ rất được ạ, mẹ chào buổi sáng, Nicole chào buổi sáng.”
Hàn Lận Quân liếc nhìn mẹ Hàn rồi nói nhỏ với Lâm Tu:” Em ngồi xuống trước đi, anh đi lấy đồ ăn cho em.”
Lâm Tu gật đầu.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của con trai rời đì, mẹ Hàn hỏi Lâm Tu: “Tối hôm qua nó có bắt nạt con không?”
Lâm Tu đỏ mặt lắc đầu.
Không biết cuộc điện thoại của mẹ Hàn có thực sự hiệu quả hay không, dù sao đêm qua anh rất quy củ mà ôm cô ngủ một đêm.
Mẹ Hàn yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng đã đến lúc rời khỏi Hoa Kỳ.
Chuyến bay dự kiến là 11:30 trưa, Hàn Lận Quân bắt đầu sắp xếp hầu hết hành lý cho hai người từ tối hôm trước, sáng nay, họ đóng gói phần còn lại và thêm một chiếc hộp nhỏ mới mua một món quà cho các thành viên trong gia đình ỏ’ trong nước.
Sau khi sắp xếp xong thùng hàng, Hàn Lận Quân đưa cho trợ lý Nhậm, kêu cậu gửi đồ đến sân bay làm thủ tục trước, sau đó đẻ những người khác tự mình thu xếp ra sân bay. .
Mẹ Hàn sẽ bay đến Paris sau một tiếng rưỡi, tức là sớm hơn họ một tiếng. Thực tế, lần này bà ấy đến Los Angeles kỳ thật chính là cố ý đi vòng lại đây đế bồi Lâm Tu, kế tiếp còn có một hành trình rất chặt chẽ, phải đi qua nhiều quốc gia để tổ chức triển lãm tranh cá nhân.
3 người đến một quán cà phê ngoài trời gần sân bay, gọi cà phê, sữa rồi ngồi nói chuyện phiếm.
về cơ bản, Mẹ Hàn và Lâm Tu là đang nói về thân thể bản thân, còn Hàn Lận Quân thì đang nghe. Khi cảm thấy nhàm chán về chủ đề giữa phụ nữ, anh lấy điện thoại di động ra đọc.
Chiếc bàn này là một hình ảnh rất chói mắt, thu hút người qua đường thường xuyên quay đầu lại, xe cộ chậm rãi lướt qua cách đó không xa. Ánh mắt lại nhìn qua, ánh mắt lưu lại trên người người đàn ông một lúc, sau khi xác định đó là người đàn ông mình quen biết, lại nhìn Lâm Tu bụng bầu với ý định thăm dò.
Phải thừa nhận rằng người phụ nữ này thực sự rất xinh đẹp, với đôi lông mày đẹp, nét mặt thanh tú, tròn trịa và ngọt ngào, một hình tưựng phụ nữ phương Đông dịu dàng điển hình – vậy đây có phải là kiều anh thích không? Thảo
nào –