Chương 670
Hàn Lận Quân: “Hệ thống trí tuệ nhân tạo AI là một trong những phương hướng đầu tư nghiên cứu phát triến chính của công tỵ tập đoàn. Trước đây là đứng đầu Hoa Kỳ, sau khi trúng tuyển rất nhiều của các giải thưởng liên quan, nhóm đầu tư tiếp tục phát triền và mở rộng sang các quốc gia khác,” dường lại một chút, lại nói,” Hai năm nay anh phát hiejent rong nước ở lĩnh vực nyaf quả thất cũng xuất hiện không ít đoàn đội có khả nàng nghiên cứu rất cao, tuy rằng còn chưa đạt được thành quả như bọn anh nảm đó, nhưng cũng xem như là lực lượng mới xuất hiện, chỉ cần chỉ điểm một chút, tuyệt đối không hề kém bên này.”
Lâm Tu:” Cho nên anh nhân cơ hội này rút vốn đầu tư của mình và muốn nhắm vào thị trường trong nước? ”
Hàn Lận Quân không trả lời, chỉ câu lên khóe môi, đưa tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô, sủng nịnh nói:” Hình như là quan niệm đàn bà bữa ngốc ba nảm, cũng chỉ thích hợp với trong cuộc sống, đối với các đạo lý to lớm, em vẫn rất rõ ràng -”
Lâm Tu xấu hổ nói:” Có người nào hại vợ mình thế này? ”
Hàn Lận Quân cười khẽ, vừa lúc cửa thang máy mở ra, anh ôm Lâm Tu bước ra ngoài.
Việc đầu tiên làm khi về đến phòng là gọi cho Trợ lý Nhậm:
“Đồi khách sạn cho mọi người.
Trợ lý Nhậm sửng sốt, “… Hả?”
Hàn Lận Quân: “Nghe không hiểu sao? Đổi một khách sạn cùng quy mô thế này, cách sạn này không xa, chúng ta chuyển qua đó, càng nhanh càng tốt!”
•’ Vâng.”
Trợ lý Nhậm làm việc hiệu suất rất nhanh, chưa đến nửa giờ đã gửi tin trờ lại, nói là tìm được một khách sạn nàm sao cách đây khoảng 3 quảng trường, sau khi Hàn Lận Quân đồng ý, hắn liền bắt tay vào việc đặt phòng.
Lâm Tu ngồi ở mép giường vuốt ve bụng dưới, nhìn Hàn Lận Quân đi tới bận rộn thu dọn hành lý, nhớ tới lúc trước một tối trước khi anh ra ngoài, mình cũng ngồi ở nhà như vậy mà thu dọn đồ đạc cho anh, trong lòng không khỏi cảm thấy thích thú.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Hàn Lận Quân bất giác nhếch môi, “Sao vậy?”
“Ngày mốt sẽ trở về, bây giờ lại đi chuyển chỗ khác, anh nghĩ có phiền phức quá không?”
Hàn Lận Quân nói: “Hai ngày là 48 giờ, không ngắn đâu,” anh dừng lại và nói: “Từ mai anh sẽ đi với ra ngoài với bọn họ cả ngày và đề em một mình trong khách sạn, anh không yên tâm.”
“Có phải vì Linda không?”
Anh không lên tiếng, cúi đầu yên lặng gấp quần áo của cô.
Không nói chính là đồng ý, và Lâm Tu không còn hỏi nữa.
Một tiếng sau cả nhóm lấy hành lý trả phòng rồi gọi xe di chuyến về khách sạn mới.
Sau khi đến khách sạn mới và ồn định chỗ ở, Lâm Tu bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, họ sống trên tầng 12 và có thể nhìn ra phần lớn Los Angeles từ đây.
Tò mò nhìn những tòa nhà hiện đại, cô đã sớm nhìn thấy một tòa nhà quen thuộc cách đỏ không xa, “Chúng ta đã đến cửa hàng đó phải không?”
Hàn Lận Quân đi tới, vòng tay qua sau lưng cô, ôm eo cô, nhìn về hướng cô chỉ,” Em vừa đến đó án đồ án Trung Quốc vào buổi trưa.”
Có phải nhà hàng Trung Quốc không?
Phải.
” Hóa ra là nhà hàng Trung Quốc gần chỗ này hơn.”
Anh áp má cô hôn và nói:” Em có thích đồ án ở đó không? Nếu thích thì hai ngày qua đến đó àn. ”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh vuốt ve phần bụng dưới của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Vợ, anh xin lỗi vì lần này anh không thể đưa em đi đâu chơi được. Khi nào em bé chào đời, hãy nói cho anh biết em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đến đó.”
Lâm Tu sợ nhất là bị anh nhìn chằm chằm gần như trìu mến, lại bị anh nhìn thấy hoàn toàn dưới mi mắt, cô luôn
cảm thấy xấu hồ,” Không sao, anh tới đây có việc, làm em chạy qua làm cho anh bị phân tâm.”
Hai ngày nay, người khác đều đi ra ngoài, anh ở khách sạn rất chu đáo đi cùng cô, một phần là vì cô đang mang thai, một phần là vì cô vừa mới bị viêm ruột, anh hầu như chăm sóc cô từng chút một.
Không biết là do cồ tiết lộ tình yêu thầm kín hay vì sự khỏ chịu về thể xác đã khơi dậy lòng thương yêu của anh, nhưng cách hai người hòa hợp tự nhiên và gắn bó hơn xưa, ngọt ngào như vợ chồng xưa.
Sau khi cô nói lời này, anh càng ôm chặt hơn, ánh mắt hơi tối sầm lại, “Bà xã nói đúng, là lỗi của anh.”
Một lúc, hai người không lên tiếng, chỉ dựa vào nhau thật yên lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đô thị.
Đột nhiên, tiếng chuông của điện thoại lại vang lên, lần này là của cô.
Hàn Lận Quân buông cô ra để cô xuống giường lấy điện thoại, anh đứng bên cửa sổ đút tay vào túi nhìn cô.
Lâm Tu nhìn dãy số, là từ Canada, cô lập tức nhận ra tin tức cô đến Mỹ đã bị mẹ Hàn biết, lòng cô treo cao lên,
nhưng không chần chừ, cô nhanh chóng trả lời trả lời: “Chào ma ma.”
Lâm Tu gọi mẹ Lâm Mã là “Mẹ” còn gọi mẹ Hàn là “Ma ma”. Đây cũng là để phân biệt hai người. Hàn Lận Quân biết ai đang nghe điện thoại ngay khi nghe thấy, nhìn xuống cô.
Mẹ Hàn: “Lâm Tu, mẹ nghe nói con đến Hoa Kỳ?”
Lâm Tu: “Đúng vậy ạ, làm sao ngay cả mẹ cũng đều nói?”
Mẹ Hàn: “Mẹ nghe Tiểu Vi nói. Bây giờ con đang ỏ’ bên cạnh Tiểu Quân phải không? ”
Lâm Tu liếc mắt nhìn Hàn Lận Quân nói:” Đúng vậy ạ, mẹ tìm anh ấy sao? ”
” Đương nhiên là tìm con nên gọi điện thoại cho con, mẹ có thề yên tâm nếu con ở bên cạnh nó, mấy ngày nay có khỏe không?”
Mẹ Hàn không trách cô, chỉ giọng điệu quan tâm của bà khiến Lâm Tu cảm thấy ấm áp và se lại, khịt mũi nói:“ Tốt lắm ạ, ở đây đồ án đều rất nhiều. ”
“ Nếu con cần bất cứ thứ gì chì cần nói với Tiều Quân. Nó có quyền lực lớn và có thẻ giúp con bất cử thứ gì, cho nên
đừng xấu hồ vì nơi này không quen thuộc, con có biết không? ”
Lâm Tu có chút buồn cười, trả lời:“ Con hiểu rồi. ”