Chương 647
“Nếu không tớ sẽ ngủ một giấc và dậy là đến Mỹ.”
“… Cậu là lợn hay sao mà vừa ngủ là ngủ 14 tiếng!”
Lâm Tu: “… đừng lo, tớ sẽ không mạo hiểm với sự an toàn cùa chính mình, tớ sẽ tìm Trợ lý Hàn tồng đưa tớ đi cùng.”
Tiểu Nam: “Cậu cho rằng không cỏ mệnh lệnh của Hàn tổng, liệu một trợ lý của anh ta có dám làm chuyện này không?”
Lâm Tu nghĩ thầm, và Trợ lý Nhậm cũng nói như vậy.
Thấy Lâm Tu khồng trả lời, Tiêu Nam gay gắt nói: “Tớ sẽ đi nói với mẹ cậu!”
Lâm Tu: “Cậu dám! Nếu cậu dám, tớ sẽ tự mình đi, ngay cả trợ lý của anh ấy cũng không tìm! ”
Tiểu Nam:“… Lâm Tu, tớ chưa từng thấy cậu bốc đồng như vậy. ”
Lâm Tu rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào trên ảnh chụp.
Bốc đồng? Có thể, sếp lớn cho cô một lý do để bốc đồng –
Lâm Tu kiềm tra, theo quy định, phụ nữ mang thai từ 7-9 tháng có thể mua vé máy bay và bay miễn là có giấy chứng nhận của bác sĩ, vì vậy cô đã tận dụng cơ hội khám thai một cách bí mật xin bác sĩ cho một giấy chứng nhận.
Tuy nhiên, cô đã có linh cảm rằng thân phận của mình bây giờ quá đặc biệt, dù là do mang thai hay là bà Hàn thì cũng không được người khác ủng hộ cho phép bay ra nước ngoài theo ý muốn nên cồ đã không nói với quá nhiều người, chẳng hạn như nhà họ Lâm, chẳng hạn như Hàn gia.
Cô nói với Trợ lý Nhậm vì cô không mất trí và biết rằng mình cần tìm một người đáng tin cậy để đi cùng để đảm bảo an toàn cho bản thân; và nói cùng Tiêu Nam là muốn tìm một người ủng hộ từ tận đáy lòng lập trường của cồ, mà Tiêu Nam là người cô tin tưởng nhất, nhưng không ai trong số họ ủng hộ cô như cô mong muốn, và bị phản đối kịch liệt.
Được rồi, tất cả đều phản đối, thật ra thì cô cũng có thể cảm nhận được, nhưng điều này không xua tan được suy nghĩ của cô.
Cô rất nóng lòng muốn gặp Hàn Lận Quân, ngoài việc
muốn đích thân xác nhận với anh liệu anh có phải thích thầm hay không, cô cũng nghĩ rằng việc một người đàn ông đẹp trai và giàu có như vậy ở nước ngoài là quá nguy hiềm.
Linda cũng chỉ là một trong số đó, phụ nữ nhìn thấy anh sẽ động lòng, không thể bước đi sẽ cố hết sức làm “chuyện xấu”. Là vợ, cô đã từng bỏ qua, nhưng sự việc lần này khiến cô phải đối mặt, không chỉ cần cô che chở, mà sếp lớn cũng cần một người phụ nữ đứng bên cạnh để chứng minh cho người khác thấy –
Đây là đàn ông đã có chù!
Nghĩ đến việc mỗi lần sếp lớn ôm cô nói “đây là vợ tôi” với người khác, cô rất vui, còn tưởng rằng anh có thể đem câu này ra nước ngoài tuyên bố với những người phụ nữ ghen tị và thèm muốn anh. ~
Cô đặc biệt đã hỏi về chuyến bay mà Trợ lý Nhậm đề cập và chuyến bay đến Los Angeles, Hoa Kỳ lúc 9:37. Cô gọi cho đại lý bán vé để xác nhận rằng mình có thể mua được vé, sau đỏ gửi giấy chứng nhận theo lời nhắc, và cô nhanh chóng mua được vé một cách suôn sẻ.
Thẻ lương mà sếp lớn đưa cho cô có liên quan đến số điện thoại di động của anh, vì vậy cô đã dùng tiền của chính mình, điều này càng làm cho nó trở nên khó nắm bắt.
Một trợ lý đến đón cô khi cô tan sở, không đề cập tới chuyện này nhưng Lâm Tu phát hiện ra anh ấy lén nhìn mình mấy lần.
Lâm Tu cho anh aasy một nụ cười ngọt ngào, anh ấy lập tức đỏ mặt quay mắt đi chỗ khác.
Lâm Tu nói: “Trợ lý Nhậm, bật bài hát lên, tôi muốn nghe một vài bản nhạc.”
Trợ lý Nhậm muốn có thứ gì đó để giảm bớt bầu không khí khó xử, vì vậy anh ấy đã bật nó lên nhanh chóng, ngay khi trạm âm nhạc đang phát bài hát của Ngu Diệp Nhi, Lâm Tu rất thích, vì vậy cô đã nghe một cách thoải mái.
Thấy cô khồng nhắc đến ý tưởng điên rồ đó nữa, trợ lý
Nhậm cũng yên tâm.
Tự an ủi bản thân, có lẽ phu nhân thực sự chỉ là tâm huyết dâng trào thôi ~
Đó là anh ấy lo lắng quá.