Chương 622
Lên tầng 30, vừa ra khỏi thang máy, Lâm Tu tò mò nhìn xung quanh, tầng này thoạt nhìn là một sản phẩm sửa chữa, làm việc ờ trong này mọi người đều là một bộ tiêu chuẩn công thức hoa mặt nghiêm, điều này làm cho cô nhớ tới thái độ của đại boss đối với người ngoài, cũng là cùng người khác hé ra vẻ mặt cứng ngắc kiệm lời.
Lúc ở nhà dịu dàng như ậy, sẽ cố gắng hết sức đề làm cô vui vẻ khi ở riêng, nhưng anh đã làm gì để cấp dưới của mình căng thẳng như vậy trong công việc?
Vẻ ngoài của cô cũng khiến người khác phải đổ những ánh nhìn tò mò, khi nhìn thấy bụng bầu của cô thì ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Trợ lý Nhậm hỏi một người qua đường: “Có ai đến không?”
Người này biết anh ấy đang hỏi gì ngay khi nghe thấy, và nói, “Đa đến từ sáng sớm và đã đợi trong phòng họp hơn hai giờ. ’’
Trợ lý Nhậm đưa cô đến một phòng họp, đẩy cửa bước vảo, cung kính mời mọi người vào.
Lâm Tu chậm rãi đi vào phòng họp, là nơi tồ chức hội nghị
tiêu chuẩn cao, bàn hội nghị lớn hình bầu dục được đặt ở giữa phòng, xung quanh là các thiết bị cao cấp.
Trên dãy ghế sofa bọc da gần cửa sổ, một người đàn ông mặt tròn, đầu hói đang ngồi cúi gằm đầu ỏ’ đó. õng ta nghe thấy có người bước vào, ngẩng đầu lên thì thấy Trợ lý Nhậm, hoảng sợ đứng dậy và nói: “Trợ lý Nhậm, anh cuối cùng cũng đến rồi? Chủ tịch Hàn muốn gặp tôi sao?”
Lâm Tu sững sờ, người đàn ông này không phải là người đã đi cùng Lương Oánh Oánh ở trung tâm mua sắm ngày hôm qua sao? Tại sao ông ta lại ỏ’ đây?
Cô bối rối nhìn trợ lý NHậm.
Trợ lý Nhậm lạnh lùng nói:” Hàn tổng, ồng không đù tư cách để gặp. Hôm nay chính là vợ của Hàn tổng gặp ông. Nếu ồng có chuyện muốn nói, hãy nói với phu nhân.”
Lâm Tu hiểu ngay lập tức, Hàn Lận Quân đã biết chuyện hôm qua xảy ra, có điều, đây là người được tuyền dụng đặc biệt và yêu cầu cô sử dụng tên “Bà Hàn” để chứng minh thân phận của mình tại trụ sở chính.
Người đản Ông-Vương Đồng nhìn Lâm Tu, sửng sốt, “Đúng… là cô!”
Lâm Tu gật đầu nói: “Là tôi, chúng ta lại gặp nhau.”
Vương Đồng toát mồ hôi lạnh trên trán, Đến lúc đó ông ta mới biết mình đã xúc phạm đến ai, không khỏi run tay chân, cúi đầu nói: “Bà Hàn, tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn. Hôm qua tôi đã xúc phạm cô rồi, cô đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ cho tôi… ”
Lâm Tu có chút không nói nên lời, đây là muốn cồ trừng phạt kẻ ác sao? Cô nên nói gì tiếp theo? Tôi phải đại diejn ánh tráng trừng phạt ông?
Cô nhìn Trợ lý Nhậm như cầu cứu, Trợ lý Nhậm cười với cô, ngay sau đó anh ấy đứng thẳng mặt, lấy điện thoại di động ra chỉ vào Vương Đổng – màn hình là trang video đã được chuẩn bị sẵn, rồi lạnh lùng nối: “Vừa rồi tôi khồng ghi âm, ông có thể nói lại lần nữa.”
Lâm Tu: “…”
Vương Đổng không dám phản bác chút nào, ông ta trả lời “có”, cung kính nhắc lại đoạn nó trước máy quay của Trợ lý Nhậm, cung kính đem lòi vừa rồi nói ra một lần nữa, lúc này cơ hồ là than thở khóc lóc, hoàn toàn mất đi khí thế có được khi ở trung tâm mua sắm ngày hôm qua.
Lâm Tu cau mày nhìn thấy, dù sao cũng là “Đổng”, xem ra
ông chủ lớn đang gây sức ép với bên kia, bản thân còn chưa tới, người này đã khiêm tốn như vậy trước mặt trợ lý Nhậm và cô.
Cô nhất thời không muốn quan tâm, lại muốn cho người này nhanh chóng rời đi, vì vậy cô lạnh lùng nói: “Tôi không muốn làm ông khó xừ quá, là người đàn ông cùa tôi muốn trút giận cho tôi, đồng thời cũng có thể coi là lời cảnh báo với ồng, sau này đừng có ở ngoài đừng hất mặt vênh váo với người khác, còn động tay động chân, có tiền cũng không phải là vấn đề gì to tát, vì nếu ông khồng cẩn thận sẽ chọc tức người nhiều tiền hơn mình, cũng may là ngày hôm qua mẹ tôi không bị ông đẳy thành cỏ chuyện, nếu không hôm nay ông đã không xong rồi, bây giờ còn đứng ở chỗ này thì mắt cũng sáng hơn, mồm mép sạch sẽ hơn, và những người phụ nữ xung quanh ông cũng sẽ bớt nghe lời
khiêu khích, như vậy ông sẽ không tự chuốc lấy rắc rối lớn như vậy! ”
Vương Đồng vội vàng gật đầu/ Đúng vậy… Bà Hàn nói vậy, tôi giữ trong lòng!”
Lâm Tu nhướng mày hỏi:” Lương Oánh Oánh và ông có quan hệ gì?”
Vương Đồng lập tức do dự, “Cô ấy… cô ấy…”
Lâm Tu cố ý nói: “Cháu gái của ông?”
Vương Đồng đổ mồ hồi:”… Không.”
Lâm Tu: “Vậy thì tại sao lúc đó ông lại làm ra vẻ giống cháu gái của chính mình như vậy? ”
Vương Đồng:”…”
Bên cạnh truyền đến một tiếng khịt mũi, chính là trợ lý Nhhajam cũng không kìm lòng được.
Vương Đổng rắt khó chịu, sớm biết người phụ nữ này sẽ mang đến cho mình những điều xui xèo như vậy, không nên nhìn ngoài trẻ trung xinh đẹp cùa cô ta để cho cô ta tác oai tác quái, suýt chút nữa hủy hoại tương lai cùa ông ta …
Không, tương lai của ông ta mới coi như tất cả đều bị hủy hoại!
Liệu kẻ đã xúc phạm chủ tịch Hàn của tập đoàn Cảnh Hoa có thề có kết cục tốt đẹp?
Lâm Tu nói: “ông đi nhanh đi, tôi không muốn gặp lại ôn.”
Vè mặt Vương Đổng xấu hồ, nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Hàn… Bà Hàn, tôi đã xin lỗi ngài rồi, ngài cỏ thề … Nói với Chủ tịch Hàn, đừng phá hỏng hợp đồng mà tôi vừa ký lần trước được không? Nếu hùy thì công ty của tôi, tất cả sẽ kết thúc …”
Trước khi Lâm Tu kịp trả lời, trợ lý Nhậm đã nói lạnh lùng: “Ông còn dám cầu xin sự thương xót sao? ông muốn Tịch Hàn hạ toàn bộ công ty của ông không? Phu nhân bảo ông cút ra ngoài, sao lại nói nhảm? Cút ngay!”
Lâm Tu:”…” Cô rõ ràng muốn để ông ta đi?
Vương Đổng sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Vâng, vâng, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ không gây phiền phức cho bà Hàn.”
Nhìn ông ta rời đi, lông mày cau có của Lâm Tu không hề buông lòng.
Trợ lý Nhậm: “Phu nhân, đây là Hàn tồng đang trút giận cho cô. Nếu cô thấy hài lòng thì nhớ báo cho ngài ấy biết, khi nào Hàn tồng xuống máy bay sẽ liên lạc với cô.”
Khen ngợi Hàn tồng một phen, Hàn tồng nhất định sẽ vui vẻ, Hàn tổng vui vẻ nói không chừng sẽ khen ngợi anh ấy, anh ấy cũng sẽ rất cao hứng.
Lâm Tu:”… Tồi không tức giận.”
Trợ lý Nhậm:”…”
Điều này có nghĩa là … Hàn tổng làm việc vô ích?