Chương 612
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Tu cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa không thể giải thích được, cô không có xúc phạm đến cô ta, chính là cô ta trước đây đã dụ dỗ người đàn ông của cô, coo còn chưa giải quyết xong với cô ta. Cái nhìn có nghĩa là gì?
Cô cúi đầu làm như không có chuyện gì xảy ra, định gửi bức ảnh bụng bầu vừa chụp cho Tiểu Nam, nhưng hỏa ra bức ảnh có lẽ đã bị xóa do vô tình nên cô phải thực hiện lại hành động vừa rồi ngay bây giờ và lấy một cái mới.
Cô gửi nó cho Tiêu Nam một cách thuận lợi, sau đó nói với cô ấy: Đừng cười, bây giờ nó tròn như quả dưa hấu, rất khác so với lần trước khi cậu nhìn thấy.
Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng lọt vào tai Lương Oánh Oánh, cô ta càng siết chặt mặt hơn, nắm chặt một tay thành nắm đấm, móng tay dài màu đỏ cắm chặt vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, mẹ Lâm từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa lắc nước, một trong hai người không để ý, giọt nước rơi xuống Lương Oánh Oánh bên cạnh cô cũng không thèm để ý-
Lương Oánh Oánh không ngờ bị trúng nước, cô ta hét lên và đưa tay lên trước mặt.
Mẹ Lâm sửng sốt, phát hiện mình bị người vung vào người, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, cô gái, tôi không cố ý, tôi không có nhìn…”
“Bà già bà thật là vô ván hóa ! “Lương Oánh Oánh kinh tởm lùi lại sau khi tiến lên một bước lớn,” Thật sự làm vãng nước từ bồn cầu lên người người khác, bà không ghê tởm sao!”
Mẹ Lâm sửng sốt nhíu mày,” Tôi không cố ý, đây là nước từ vòi …”
” Tồi không quan tâm bà là loại nước gì, có muốn tôi tạt nước vào người không? “Lương Oánh Oánh vẻ mặt lạnh lùng khiển trách,” Bá có biết cái váy trên người tồi không thề chạm nước không? ”
Mẹ Lâm:”… Không thể đụng nước cô còn mặc? Lúc đi vệ sinh không rửa tay sao? ”
Lương Oánh Oánh:”…”
Xung quanh vang lên tiếng cười.
sắc mặt của Lương Oánh Oánh bỗng trở nên xấu hơn, “Bà già, bà nói cái gì?”
Mẹ Lâm không phải người dễ bị bắt nạt, vì vậy bà quay lại nói: “Tôi vô tình vung nước trúng cô, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là xin lỗi. Nước này không bẩn như cô nói, ai muốn rửa tay nếu bẩn? ”
Lâm Tu bước tới, đứng bên cạnh mẹ Lâm, nói:” Mẹ, mẹ đã xin lỗi rồi, đi thôi.”
Mẹ Lâm đỡ cô, quay người và chuẩn bị rời đi.
Lương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, sắc bén nói: “Tôi đang nói ai đến vậy, hóa ra là mẹ của cô Lâm mang thai ngoài giá thú? Cô Lâm, cồ đã tìm được cha cùa đứa trẻ chưa? Nhiều như vậy, có mệt mỏi không? ”
Lúc này ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Tu, tràn đầy giễu cợt.
Trái tim Lâm Tu thắt lại, khuôn mặt đỏ bừng – cô tức giận đến mức nắm chặt bàn tay đang treo lơ lửng bên người.
Cô không muốn trỏ’ nên quá xấu xí trước mặt mọi người, cô mím môi muốn lôi mẹ Lâm đi nhưng mẹ Lâm đã từ bỏ, bà mẹ không thẻ chịu được việc con gái mình bị bắt nạt.
Bà đẩy Lâm Tu ra, quay lại trừng mắt nhìn Lương Oánh Oán tức giận nói: “Người phụ nữ của cô sao lại thối mồm vậy? Con gái tôi là Hàn phu nhân, cưới hỏi đàng hoàng, chồng có tên có họ, cái gì mà chửa hoang? Cô có bệnh sao?”
Lương Oánh Oánh khoanh tay trước ngực chế nhạo:” Có phải mang thai ngoài giá thú, chẳng lẽ bà làm mẹ sẽ không biết sao? Hóa ra là kết hồn rồi à? Có phải hay không vừa tìm được ai đó à? Có phải là cha ruột của đứa trẻ không? Điều này ai biết sự thật không? ”
” Cô … “Mẹ Lâm tức giận đến mức muốn tiến lên và tiếp tục thuyết trình với cô ta.
Lâm Tu vội vàng ngàn cô lại, “Mẹ, mẹ! Quên đi, mặc kệ cô
ta, đi thôi!
Thay vào đó, Lương Oánh Oánh Oánh tiến lên một bước không hề tỏ ra yếu ớt, “Bà dám thử động vào tôi xem, bà có biết tôi là ai không?”
Mẹ Lâm: “Tôi không quan tâm cô là ai, mẹ cô không ở cạnh cô, con gái tôi có mẹ là tôi đây. Có cô ác miệng độc mồm như vậy sao? Mẹ cô không dạy cồ sao? Có đưa ra gặp người không?”