Chương 604
Lâm Tu cảm thấy đau khổ một hồi, “Hơn 8.000 tệ, hoang phí!” Cô lại nhanh chỏng cầm bộ đồ ngủ lên, treo lên khuỷu tay vỗ vỗ.
Hàn Lận Quân: “…” Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị mắng là đồ hoang phí.
Thấy anh không lên tiếng, Lâm Tu ngẩng đầu nhìn anh, thấy trên mặt nhẹ có chút vui đùa, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, “Không phải sao? Là một bộ quần áo tốt, là không sờn rách cũng không bị bẩn, vứt bỏ thật đáng tiếc! ”
Hàn Lận Quân nhướng mày, vẫn không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cồ.
Lâm Tu có chút tức giận, “Anh không phải vẫn muốn vứt chứ?”
Hàn Lận Quân nói, “Cho anh một lý do để mặc nó.”
Lâm Tu nói, “Đây là bộ quần áo anh mua bằng tiền cực khổ mới kiếm được.”
Hàn Lận Quân cười tựa tiếu tựa phi,” Đau lòng cho tiền của anh sao?”
Lâm Tu mím môi nói,” Bây giờ tiền của anh cũng là tiền của em, em cỏ đau lòng tiền của chính mình!”
Hàn Lận Quân nhướng mày, tiến lên từng bước, cười xấu xa, “Nếu vậy em cũng phải nói điều này, anh cũng là của em, em cũng là đau lòng anh?”
Lâm Tu đỏ mặt, vội vàng xoay người đứng ở phía bên kia của chiếc vali, khồng để anh lại gần mình, căm tức nói: “Anh đừng lại đây! Em chợt nhớ ra là em còn chưa tính sồ với anh!”
Hàn Lận Quân cũng không dám đuối theo quá nên chí cỏ thể đứng tại chỗ và nhìn cô với hai tay đút túi,” Tính sổ gì?”
Lâm Tu nghiêm mặt, nói, “Trong khách sạn đêm hôm đó, anh nói rằng anh ghét mùi của Lương Oánh Oánh vì cô ta ở gần, nên anh không tự giác lùi lại, cuối cùng lại để cô ta vào phòng, đúng không?”
Hàn Lận Quân nheo mắt cảnh giác, bất động thanh sắc trả lời,” ừm.”
Lâm Tu nói,” Anh cũng nói vì cô ta vào phòng, anh cảm thấy căn phòng bẩn thỉu, vì vậy anh thậm chí còn không muốn cán phòng dành riêng đó, phải không? ”
Hàn Lận Quân quay đầu lại, cảm thấy câu hỏi không có gì không ốn nên chậm rãi trả lời, ừm.”