Chương 595
Lâm Tu chợt nhận ra điều gì đó, bất giác mở to mắt nhìn Giáo sư Hàn.
Giáo sư Hàn, ông chủ lớn cũng là họ Hàn, cháu trai, đám cưới, giấy mời …
Giáo sư Hàn không có nghi ngờ giống cồ, vui vẻ mở thiệp mời, thiếu chút nữa liếc mắt một cái, “Để tôi xem cái gì cô dâu. Là tên là … Lâm Tu … Hả? Lâm Tu ? Tại sao lại trùng tên với em?”
Giáo sư Hàn:”… “ổng ấy ngước nhìn cô đầy hoài nghi.
Lâm Tu:”…” cũng sợ hãi, ngơ ngác nhìn giáo sư Hàn.
Giáo sư Hàn run giọng hỏi: “Lâm Tu, chồng em tên là …”
Lâm Tu: “Hàn Lận Quân, cùng họ với giáo sư …”
Giáo sư Hàn:”… Thật là trùng hợp, cháu trai của tôi cũng được gọi là Hàn Lận Quân….” Lại bồi thêm một câu,” Tên này cũng là tôi đặt.”
Lâm Tu cảm giác khóe mắt mình có chút đau đau,” Có phải là chủ tịch tập đoàn Cảnh Hoa không ạ?”
Giáo sư Hàn: “Thật là trùng hợp, cháu trai của thầy cũng là… Không phải, tập đoàn Cảnh Hoa chỉ cỏ một chủ tịch, là cháu trai của tôi!” ỏng ấy từ trên sô pha hưng phấn đứng lên, “Lâm Tu, cháu là cháu dâu của tôi!”
Lâm Tu cũng đứng lên:” Có vẻ là như vậy.”
Giáo sư Hàn cười vui vẻ:” Hỏa ra sau khi đi nhiều như vậy, em vẫn trở thành cháu dâu của thầy!”
Lâm Tu:” Không thể tưởng tưựng nổi. … “
Hàn Lận Quân thực ra là cháu của giáo sư Hàn!
Thế giới này quá tuyệt vời!
Giáo sư Hàn cao hứng đưa thiệp mời cho cô, “Đây, cái này cho em, nhớ tới uống rượu cưới … à, không phải, là thầy uống rượu cưới của em!”
Lâm Tu cười cười, chủ hôn lễ đã nhận thiệp mời đám cưới của mình từ người khác, không cần nghĩ tới chuyện này cô cũng nghĩ thật buồn cười, nhưng là đã xảy ra chuyện.
Giáo sư Hàn nhìn Lâm Tu với vẻ mặt hiếm thấy, hỏi: “Ngồi đi, cho thầy hỏi, làm sao em gặp Lận Quân?”
Lâm u đỏ mặt nói: “Em đang làm việc ở khách sạn do anh ấy làm chủ. Cháu cũng tình cờ gặp anh ấy khi làm việc ở đây.”
” ò, trước đây thầy có nghe giáo viên cùa em nói rằng em làm việc trong một khách sạn năm sao rắt tốt. Đỏ có phải là khách sạn Cảnh Hoa không? ”
’’ Vâng. ”
” Nếu nói như vậy, chúng ta có thể nói rằng định mệnh là một điều tuyệt vời không? Nếu tôi biết rằng em và cháu trai của tôi sẽ là một cặp, năm đó tôi nên đưa tiểu tử kia đến đây cho em gặp mặt, có lẽ hai đứa có thể ỏ’ bên nhau sớm hơn ba hoặc nàm nám. Có thể cây giờ đã có vài đứa nhỏ, có lẽ … ”
Lâm Tu không nhịn đưực cười che miệng.
Giáo sư Hàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn bụng dưới của cô, lắp bắp nói: “Em… em nói… em có thai đúng không?”
Lâm Tu càng đỏ mặt hơn, gật đầu nói: “Đúng vậyạ, đã gần hai tháng rồi ạ.”
Giáo sư Hàn sững người, không biết nên nói gì, nụ cười
trên môi càng lúc càng sâu …
Ông ấy chuyển bánh matcha trên bàn cà phê cho Lâm Tu,” Ăn điểm tâm đi, cháu trai tôi mua đó, à không là chồng của em Lận Quân mua nó. ”
“ Cảm ơn… ồng nội. ”
Giáo SU’ đột nhiên trở thành ông nội, thay đổi như vậy quá đột ngột, hai người đều khó xử, giáo sư Hàn đáp:“ Này. ..không cần cám ơn.”
Thấy Lâm Tu ăn bánh một cách tinh tế, ông ấy ho khan, cầm lấy điện thoại di động nói:” Để ông gọi cho thằng nhóc đỏ, sao còn chưa mua về, vợ cũng đã ở đây rồi, phải để nói nhanh chóng về đây.”
ồng ấy nhanh chóng bấm số, nhưng chỉ sau hai hồi chuông đã bị cúp máy, ông vừa định phàn nàn thì tiếng gọi của Hàn Lận Quân vang lên ngoài cửa:” ông nội, cháu đến đây.”