Chương 593
Lâm Tu đang uống canh, nghe anh nói xong đột nhiên hoảng sợ, suýt nữa bị sặc, ho dữ dội.
Hàn Lận Quân vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô:”…”
Lâm Tu lấy khăn giấy che miệng ho khan vài tiếng, nhưng cuối cùng cồ cũng dừng lại, hai mắt đỏ hoe, khóe mắt ngấn lệ, cám tức trừng mắt nhìn anh, lên án nói: “Dì vừa mới bảo anh đừng bắt nạt em!”
Giọng điệu có chút không ổn, có chút khò khè và ho nhẹ, Hàn Lận Quân cảm thấy xót xa, cúi người dỗ dành: “Được rồi, lỗi của anh, đừng nóng giận, ngoan ngoãn án đi.”
Lâm Tu chỉ vào cái ghế kia,” Tránh xa em ra!”
Hàn Lận Quân do dự một chút, nhưng cũng làm theo ý cô,” Được rồi, ngoan ngoãn án đi.”
Lâm Tu lại nói, “Anh không được phép nói nữa.”
” … ”Hàn Lận Quân khẽ thở dài,“ Được rồi, anh sẽ không nói chuyện, anh cứ ngồi đây nhìn em, em ngoan ngoãn án đi. ”
Lâm Tu gật đầu, cúi đầu xuống và tiếp tục án.
Nét ửng hồng trên gương mặt cô không hề biến mắt.
Hàn Lận Quân chỉ ngồi nhìn cô như thế này, nhưng anh không nói thêm lời nào nữa.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng no, ợ hơi một chút rồi rút khãn giấy ra lau miệng.
Lâm Tu xoay người nói: “Em Hôm nay em muốn đi ra
ngoài. Giáo sư Hàn gọi điện thoại bảo em đến đại học T lấy thiệp mời.”
Hàn Lận Quân nhướng mày, gật đầu nói: “Được rồi, anh sẽ bảo trợ lý Nhậm đưa em tới đó. ”
Lâm Tu kinh ngạc nhìn anh, không có phản đối, khồng có nghi ngờ, anh không đề nghị đi cùng nhau sao?
“Anh cũng đi ra ngoài à?”
“ừm, có chút việc.”
Hàn Lận Quân lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trợ lý
Nhậm, vài lời sắp xếp người làm tài xế.
Lâm Tu nói: “Chủ nhật không phải là ngày nghỉ của trợ lý Nhậm sao? Gọi đến đây cỏ được không?”
Hàn Lận Quân lãnh đạm nói: “Có tiền lương tăng ca gấp ba lần.”
Lâm Tu:
À, nếu khách sạn có lương gấp ba lần cho cô, thì cô cũng sẵn sàng làm thêm vào cuối tuần.
Lâm Tu đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, vừa rồi dì Tề rửa bát xong liền rời đi, hiện tại bàn này cũng không có người dọn dẹp, chỉ có thể đợi cô đến buổi tối.
Hàn Lận Quân cũng đứng dặy nói: “Để đó đi, buổi tối rửa sau.”
Lâm Tu nói, “Cặn thức ăn trên bát đĩa sau này lâu ngày sẽ trở nên cứng, dù sao cũng không dễ rửa sạch, không có nhiều, em sẽ rửa sạch sẽ.”
“Anh giúp em.” Hàn Lận Quân xắn tay áo giúp cô xếp bát đĩa, gửi tới quầy.
Cả hai cùng nhau rửa bát đĩa rồi đặt lại, một lúc sau, trợ lý Nhậm đến và đợi họ ở cửa ra vào.
Hàn Lận Quân trở về phòng thay quần áo, trên tay đã sớm đi ra một chiếc khàn quàng cổ.
Lâm Tu đã quen với việc tiếp nhận nó và kiễng chân cột nó cho anh.
Hàn Lận Quân vẫn cầm áo khoác của cô trong tay, giúp cô mặc vào.
Ba người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, vì phải lên một chiếc xe khác, Hàn Lận Quân dặn dò trợ lý Nhậm: “Chãm sóc phu nhân, hảo hảo đưa về.”
“Vâng, Hàn tồng yên tâm.”
Bên cạnh xe, anh cúi người thắt dây an toàn cho Lâm Tu,” Cẩn thận, cỏ chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Dạ được.” Lâm Tu khóe môi cong cong,” Chính là đại học T, rất an toàn.”
Hàn Lận Quân hôn hôn lên trán cô, lui về phía sau đóng cửa lại, đối với trợ lý Nhậm gật gật đầu.
Trợ lý lái xe đi.
Hàn Lận Quân lên xe mình, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Ồng nội, cháu đi qua ngay … Cháu sẽ mua. ông nghĩ bánh sầu riêng thì sao? Nó ngon. Nếu ông khồng thích, cháu sẽ mua cho ông một ít vị matcha? Dạ, chúng ta gặp lại ở cồng cơ sở phía Đông sau. ”
Đặt điện thoại xuống, một nụ cười nghịch ngợm nở trên môi người đàn ông, anh đặt phanh tay xuống, xoay vô làng rồi lái xe ra khỏi ga ra.