Chương 574
Người đàn ông không mất nhiều sức để khóa chặt cô lại, dù rảnh tay nhưng cô cũng không thể cử động được, nên cô chỉ có thể vô thức đặt lên eo anh rồi nắm chặt lấy vạt áo sơ mi mềm mại.
Hai người ở rất gần nhau, không biết có phải vì thời tiết quá lạnh hay không mà Lâm Tu cảm thấy như có một cái lò đang bao phủ lấy mình, nhiệt độ cao đến mức gần như làm cô tan chảy.
Và cái lò vẫn di chuyển về phía cơ thể cô một cách cố ý hay vô ý.
Đột nhiên, cô mở to đôi mắt hạnh nhân, hoảng hốt lắc đầu, thoát khỏi môi anh, dùng hai tay đầy về phía trước, đầy anh ra.
Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, cả người ngượng ngùng, •’Anh …”
Hàn Lận Quân liếm môi dưới, có chút không xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhưng anh không có bước tới, có lẽ là bởi vì sợ hãi cô, anh nói: “Bây giờ biết đàn ông và
phụ nữ khác nhau chưa?’
Lâm Tu quẫn bách không thôi, cô vừa rồi theo bản năng nghĩ đén anh nói chính là nam nữ ở công việc và thái độ trong cuộc sống khác nhau, ai biết anh chính là….
Người này thật là xấu!
Tận dụng cơ hội để bắt nạt cô, bắt nạt thân thể cồ, bắt nạt cô bằng lời nói, ức hiếp thân thể cô và quay lại một lần nữa …
Không có kết thúc!
Cô mím môi, đưa lại chiếc điện thoại di động nặng trĩu trong tay cho anh, cầm lấy túi xách từ tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, “Anh mau về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hàn Lận Quân đút hai tay vào túi, cười nhìn cô, “Được, em đi trước đi.”
Laam Tu dừng lại, biết rằng anh nhất định sẽ không rời đi trước, do dự một lúc, cô xoay người mờ cửa sân, bước vào đỏng cửa lại, và thấy vậy người đàn ông vẫn đang ôm tay đứng đó, dáng đứng sừng sững, điềm tĩnh và bình tĩnh, như thề không có gì trên đời này có thể làm anh bối rối.
Thật là … khó chịu!
Đứng ở trong cửa lẩm bầm nói như vậy, tự nhiên giơ tay lên, cùng anh vẫy vẫy tay, xoay người bước nhanh vào nhà.
Sau khi đóng cửa nhà chính dựa lưng vào tấm cửa, căn phòng im ắng và tối om, cô giật mình nhận ra tim mình đập nhanh vô cùng, như sắp bật ra ngoài.
Cô không kìm được mà đưa tay lên che … môi mình.
Đàn ông và phụ nữ … thực sự có một sự khác biệt lớn!
Không ai dạy cho cô cái “kiến thức” này, nên cô mới dốt nát … bị anh dẫn đường, buộc phải chịu, buộc phải công nhận, buộc phải đáp lại, cho đến khi cồ quen với anh, chấp nhận anh, và thậm chí là theo bản năng, gần gũi anh …
Phụ nữ bất lực như vậy, còn đàn ông thì luôn xấu xa như vậy?
Cô về muộn một chút, lúc nãy cô nói với bố mẹ Lâm không đợi cô, bây giờ tất cả về phòng nghỉ ngơi. Phòng khách tối và im ắng nhưng càng yên tĩnh càng cô cảm thấy hoảng loạn hơn.
Ông chủ lớn nói: Em không biết đàn ông, đàn ồng khồng
giống phụ nữ…
Mẹ Lâm nói: … Thật sự đến lúc đó, đàn ông có thể nhịn được sao?
Nghĩ đến hai câu này, lại nghĩ đến ý tứ của hai câu này, khuôn mặt nhò nhắn của cô liền đò như lừa đốt.
Bực tức và bất mãn, cô dậm chân, chạy về phòng, vùi đầu vào giường không chút do dự, coi như nẻ tránh mọi chuyện.
Nhưng nỗì nhớ không buông tha cho cô, cái đêm cô vô lý với người đàn ông đó, đêm cuối cùng cô bị bắt gặp lên giường và hôn ở nhà người đàn ông trong một đêm, cô đã làm chuyện trong khách sạn mà ngay cả cồ cũng không tin
được, cô đã bị chặn trên khung cửa.
Cảm giác bối rối “đàn ông là gì”… Những cảnh quay rõ ràng được phát lại trong chuyển động chậm trong tấm trí cô…
Đột nhiên
– giọng nói của mẹ Lâm truyền đến: “Lâm Tu đã về sao? ”
Cô vội vàng nhắc chán bông lên và ho nhẹ,” Dạ, đã về.”
“Con có muốn ăn khuya không?”
“Không ạ, con án nó rồi mới về.”
“Vậy nhanh chóng tắm rửa rồi ngù đi.”
“Dạ.”