Chương 540
Chụp ảnh cưới rất mệt, vì tư thế phải thay đổi liên tục, nụ cười mà người chụp yêu cầu phải duy trì.
Cả ngày, cô chỉ nghỉ trưa một tiếng, lúc đó cô đang dựa vào cánh tay của Hàn Lận Quân, hai người tựa vào trên sô pha, thư thái một lúc, nhưng sau khi tĩnh dậy, cô đã trang điềm lại và tiếp tục chụp.
Sau khi giao bộ váy cưới đã thay đổi cho người phụ trách ML đến mang đi giặt khô, Hàn Lận Quân ôm Lâm Tu đang ngáp liên tục đi về phía xe.
Sau khi lên xe, Lâm Tu thậm chí còn không có sức mà thắt dây an toàn, co người ở sau lưng ghế tiếp tục ngáp một cái, hai mắt khép hờ.
“Em muốn thì ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em.” Hàn Lận Quân xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói.
“Hừm …” Lâm Tu ngoan ngoãn nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngù ngay sau đó.
Khóe môi Hàn Lận Quân nhếch lên, đôi mắt đen láy lóe lên, anh khởi động xe lái đi.
Xe chạy được nửa đường, điện thoại trong túi áo khoác của Lâm Tu vang lên, nhưng cô ngủ say không nghe thấy.
Tình cờ phía trước là đèn đỏ, Hàn Lận Quân dừng xe, phát hiện trong túi cô có điện thoại di động, màn hình hiền thị cuộc gọi của mẹ Lâm.
Anh nhìn lướt qua, ấn nút gọi, ghé sát vào tai, “Mẹ, Lâm Tu ngủ gật trên xe, con đang trên đường đưa cô ấy về nhà.”
Mẹ Lâm hơi sửng sốt, nói. , “ỏ … ý mẹ là hỏi con bé có về ăn tối không? Chúng ta đã ăn xong rồi, nếu con qua đây, mẹ hâm nóng đồ ăn cho hai đứa.”
Hàn Lận Quân nhìn một chỗ nào đỏ trước mặt, tròn mắt nói: “Hôm qua Lâm Tu có đến nhà con thử đồ trong hồn lễ, con vốn dĩ đồng ý cùng bố mẹ ăn cơm, nhưng bố mẹ con tạm thời không có ở nhà nên khồng gặp nhau. Họ bảo chúng con về nhà án tối và gặp nhau tối nay. Mẹ con rất nhớ Lâm Tu, bây giờ các bữa án đã sẵn sàng ở nhà, chờ chúng con về nhà.”
Điều này hợp tình họp lý, mẹ Lâm cũng không phản đối, bà chỉ nói: “Sao con không nói với mẹ sớm hơn, mẹ cũng nấu một nồi canh lớn chờ hai đứa về uống.”
Hàn Lận Quân nói:” Xin lỗi mẹ, con lo lắng không chu toàn,
lần sau con sẽ nói trước với mẹ.
Anh bên phải một tiếng mẹ, trái một tiếng mẹ, mẹ Lâm dù có bất mãn bao nhiêu cũng bọ gọi cho mềm lòng, ấm áp nói: “Không sao, được rồi, Lâm Tu giao cho con. Sau bữa tối nhớ đưa con bé về sớm.”
” Dạ, tạm biệt mẹ.” Hàn Lận Quân bất động thanh sắc hạ mi, nghe được đối phương đã cúp máy, liền cất điện thoại trở lại túi áo khoác của Lâm Tu.
Khi đèn xanh, anh điều khiển xe trở lại đường, tự nhiên … như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đến tiều khu Vân Cảnh Thịnh Thế và đậu xe, anh đến ghế lái phụ phía trước, vỗ nhẹ vào mặt Lâm Tu và nhẹ nhàng nói: “Vợ, Lâm TU, dậy đi, chúng ta về rồi.”
Lâm Tu mở mắt ra sững sờ, thấy đó là anh, cô ngáp một cái, vừa vặn ngồi thắng người, than thở: “Sao lại đánh thức em? Không phải anh nói đưa em về nhà sao?”
Hàn Lận Quân gãi gãi chóp mũi bất lực nói:” Mỏ’ mắt ra nhìn kỹ đây là nơi nào, anh đưa em về nhà án tối, ở lầu 16, ôm em anh không bấm thang máy được.”
Lâm Tu sững sờ, dụi mắt nhìn xung quanh, đúng là hầm để
xe tối om.
Hàn Lận Quân khoác áo khoác, đỡ cô xuống xe, xátaych túi đi vào thang máy.
Lâm Tu làm theo, vẫn chưa hết chút sức lực, nhưng nghĩ rằng cô chưa báo cáo với mẹ Lâm để đến đây ăn tối, cô lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, “Em sẽ gọi cho mẹ, đề mẹ không phải lo lắng cho em.”
” Mẹ vừa rồi có gọi điện thoại cho em, anh nghe máy, hơn nữa cũng đã nói với mẹ.”
Lâm Tu mờ nhật ký cuộc gọi ra, quả thật 20 phút trước mẹ Lâm có gọi một cuộc điện thoại, hơn nữa cũng đã được nhận, ” Mẹ có nói cái gì không?”
” Không có, đã đồng ý.”
Khi thang máy đến, Hàn Lận Quân dẫn cô vào thang máy, nhưng thay vì ấn tầng 16 lại là tầng 18.