Chương 423
Điều khó chịu hơn nữa là không chỉ miệng chơi xấu ở cồ mà hai tay còn không thành thật vào chán ga gối, xoa bóp vùng eo và bụng cùa cô lúc nào không biết.
Lâm Tu khẽ kêu lên một tiếng, thân thể khẽ run lên, cô chưa từng để người đàn ông nào trêu chọc bắt nạt mình như thế này, xấu hồ đến mức quay đầu lại, há miệng lộ ra những chiếc răng hồ nhò xíu, cắn về phía chiếc cằm kiên nghị của anh !
Cho anh ăn hiếp em này! CHo anh ngang ngược này!
Hàn Lận Quân hơi nhướng mày, không phải vì đau mà là kinh ngạc trước đòn phản cồng của cô, tiểu cồ nương hầu như không còn chút sức lực nào, vài cái không nặng như muỗi đốt, càng giống như kiến gặm nhấm, khiến anh tê rần.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt cô rất đẹp và trong veo, cô vừa nhìn anh thật thâm tình, nhìn trái tim anh khẽ co giật, không khỏi cuộn trào trong cổ họng.
Vừa cúi đầu, lấy lại khống chế liền hôn cô mãnh liệt…
Dì Tề cơm nước xong, thấy hai người còn chưa ra khỏi phòng, nghĩ là do vết thương chưa lành nên dì ấy bưng rau, canh và cơm vào, chuẩn bị xong dì ấy cất giọng nói về hướng trong phòng: “ Hàn tiên sinh, cô Lâm, đến giờ án rồi.”
Một lúc sau, dì ấy dọn dẹp mặt bế , chỉ nghe thấy cửa phòng ngủ chính được mở ra, dì ấy quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hàn Lận Quân đã thay quần áo ở nhà, dẫn theo Lâm Tu đang cúi đầu kéo vạt áo đi về phía bàn ăn.
Dì ấy khôn ngoan không hỏi thêm gì nhiều hơn, và quay lại làm việc của riêng mình.
Hàn Lận Quân kéo Lâm Tu ngồi xuống chỗ ngồi, bưng một bát canh nhỏ cho cồ rồi đặt trước mặt cô, chăm sóc cô rất cẩn thận.
Dì Tề lau giẻ đề sang một bên, quay lại nói với Hàn Lận Quân: “Hàn tiên sinh, tôi đã dọn dẹp đây xong rồi, tồi đem cái bát to này cho ba mẹ anh nhé, hôm nay tôi xin về trước trước. Hôm nay cháu trai tôi tới đây, tôi muốn về sớm gặp nó.
“Được, “Hàn Lận Quân đứng dậy nói:”Đi thôi, tôi sẽ bấm thang máy cho dì.”
“Cảm ơn Hàn tiên sinh.”
Hàn Lận Quân cúi xuống xoa xoa đầu Lâm Tu, nói nhỏ: “Ăn cơm trước đi, đợi anh một lát
” Dạ.” Lâm Tu gật gật đầu, nhìn thấy anh và dì Tề một trước một sau đi ra cửa
Hàn Lận Quân giúp dì Tề bấm thang máy, đứng đợi cũng dì ấy, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dì Tề, hôm nay đừng nói cho ba mẹ tồi biết chuyện Lâm Tu nhập viện, đó không phải là vấn đề lớn. Tôi SỌ’ họ lo lắng, để chúng tôi tự lo liệu.”
Dì Tề gật đầu cười:” Vâng, Hàn tiên sinh, ngài đừng lo lắng, tôi cũng không phải người nhiều chuyện.”
Hàn Lận Quân gật đầu.
Khi thang máy đến, anh kêu dì Tề đi vào trước, cúi người ấn tầng 18 cho dì ấy, sau đó đi ra, đợi cửa thang máy đóng lại rồi mới đi bộ về.
Lâm Tu ở trong phòng húp hai ngụm canh mới nhớ ra điện thoại vẫn để trên tủ đầu giường trong phòng nên đứng dậy đi vào lấy.
Điện thoại vẫn ở đó, cồ cầm lên định đi ra ngoài thì phát
hiện có điều lạ, cô nhớ lần trước đi qua cô có nhìn thấy một khung ảnh hình như nằm trên đỏ, tại sao bây giờ lại không thấy? Đã được cất đi sao?
Nhưng cũng lạ là sếp lớn không giống người thích xem ảnh, chẳng lẽ là chân dung gia đình họ? Anh khôngđèu phải là giữ tất cả ảnh gia đình trong album ảnh sao?
Nghe thấy tiếng mở cửa, cồ không có thời gian suy nghĩ nữa, bước ra ngoài phòng.
Hàn Lận Quân nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, nhướng mày, “Sao vậy?”
“Lấy điện thoại.” Lâm Tu lắc lắc điện thoại trong tay, mỉm cười ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục uống canh.
Hàn Lận Quân vào phòng bếp rửa tay, ngồi đối diện với cô, bất bình nói: “Đừng xem điện thoại di động, có tia bức xạ, không tốt cho đứa bé.”